Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2890: Chương 2890: Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ [10]




Trong quân đội, cơn mưa to vẫn tiếp diễn.

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã ngồi bên cạnh nhau trên lan can, nhìn cơn mưa to bên ngoài.

“Năm nay mẹ nuôi thăng hàm lên thiếu tướng rồi, nhanh quá đi.” Sở Lạc Nhất thở dài.

“Ừm, sau đó ba em lại biến thành ông chồng bị bỏ lại trong quân đội, đáng thương quá đi.” Kiều Vi Nhã cũng thở dài theo.

Sở Lạc Nhất nhìn Kiều Vi Nhã, “Hỏi em một câu nhé, em có biết tại sao anh Cả nhà chị luôn không liên quan gì tới chuyện độc thân không?”

“Anh ấy có chị Miên Miên rồi mà.” Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt “chị hỏi chuyện đã biết rõ rành rành làm gì“.

“Nói hay lắm, vậy tại sao anh Hai chị lại độc thân từ trong bụng mẹ, không phải anh ấy có đấy em sao?”

“Chị nói linh tinh gì đấy? Em với cậu ta có tí tẹo quan hệ nào sao? Nếu thích cũng phải thích người như anh Cả chứ?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng phản bác.

Sở Lạc Nhất: “...”

Ánh mắt Sở Lạc Nhất xuyên qua Kiều Vi Nhã vừa đứng bật dậy, dừng lại ở chàng trai phía sau. Cô muốn nói, lần này cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi.

Kiều Vi Nhã phát hiện ra ánh mắt của Sở Lạc Nhất không ổn lắm, cho nên mới theo ánh mắt của cô mà nhìn về phía sau, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của chàng trai đang cầm ô cách đó không xa lắm.

Kiều Vi Nhã bất giác cảm thấy chột dạ, nhưng lại thấy mình không làm gì sai hết, có gì phải chột dạ, cho nên cô thản nhiên nhìn chàng trai trong mưa kia.

Sở Lạc Nhất đưa tay lên che mắt, từ những kẽ tay nhìn thấy Sở Lạc Duy để lại một ánh mắt lạnh lùng rồi bỏ đi, lại thấy Kiều Vi Nhã dứt khoát xoay người bỏ đi.

Hai người này, đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ, độc thân đi, cứ độc thân đi.

Hành lang yên tĩnh lại, Sở Lạc Nhất bỏ tay xuống, cầm điện thoại gọi cho Sở Vi, “Anh Sở Lạc Duy tới đây làm gì vậy?”

“Đi xin lỗi đấy, anh nói bao lâu cậu ấy mới chịu đi đó, sao rồi, đã làm hòa chưa?” Sở Vi phấn khích hỏi.

“Làm hòa cái nỗi gì, to chuyện hơn thì có.” Sở Lạc Nhất bô lô ba la kể chuyện cho Sở Vi nghe.

Đầu dây bên kia khựng lại trong chốc lát, sau đó mới bật ra vài chữ, “Độc thân suốt kiếp đi.”

“Trời định rồi.” Sở Lạc Nhất dứt khoát bổ sung thêm cho anh.

“Không đúng, anh giật dây cho cậu ấy đi xin lỗi, vác một bụng đầy lửa giận về không phải anh lại xui xẻo à?” Sở Vi bỗng kêu ầm lên.

“Ha ha ha ha, anh Sở Vi, yên tâm, em sẽ mặc niệm cho anh, hay là anh nói xem anh thích quan tài kiểu gì, em làm cho anh một cái.”

“Biến giùm đi, con nhỏ không có lương tâm này.” Sở Vi cười cười mắng cô một tiếng, cúp điện thoại. Anh phải tìm cách chạy thoát thân, đây mới là trọng điểm.

Nếu không, không biết lát nữa sẽ chết kiểu gì nữa.

Sở Lạc Nhất ngắt điện thoại, nhìn theo Kiều Vi Nhã đã biến mất, không khỏi thở dài thêm lần nữa, mấy người này lằng nhằng thật đấy.

“Bạn Sở Lạc Nhất gọi điện thoại vui vẻ nhỉ, coi sự buông lỏng của tôi thành lệnh đặc xá đấy à?”

Sở Lạc Nhất vẫn còn nghĩ về chuyện của Kiều Vi Nhã, nghe thấy câu nói của Cố Tỉ Thành, bỗng chốc run rẩy, vô thức giấu điện thoại ra phía sau, “Anh... anh... anh đến từ bao giờ thế?”

“Phòng làm việc của tôi ở tầng trên mà, gây án còn gây án ngay dưới tầng của lãnh đạo, gan to nhỉ.” Cố Tỉ Thành cười cười, không hề có cảm giác như đang bắt quả tang.

Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ cười tít cả mắt của anh, đúng là một người nham hiểm, vừa nhìn đã biết ngay không phải thứ dễ chọc vào.

“Dù sao em cũng không đưa điện thoại cho anh đâu.” Sở Lạc Nhất cứng đầu cứng cổ nhìn Cố Tỉ Thành đang từ từ tiến lại gần, không khỏi lùi về sau một bước. Ôi trời ơi, khoảng cách này hơi bị gần rồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.