Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2098: Chương 2098: Đánh cờ với trời [5]




Mân Hinh không lên tiếng, vẫn ôm lấy người mình.

Phong Phong qua nhà kế bên gọi Kiều Nhã Nguyễn qua, nói qua tình hình của Mân Hinh cho cô biết rồi mới nghĩ cách ngăn Cố Minh Hạo lên đây.

Kiều Nhã Nguyễn đi qua ngồi xuống cạnh Mân Hinh, vì cửa sổ bị phá vỡ nên lúc này trong phòng khách lạnh đến thấu xương.

Kiều Nhã Nguyễn kéo Mân Hinh tựa vào vai mình, chỉ khẽ vỗ vai cô, an ủi tâm trạng suy sụp của Mân Hinh lúc này.

“Bảy nghìn hai trăm bốn mươi lăm.” Mân Hinh bỗng lên tiếng, giọng rất nhẹ.

“Cái gì?” Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn cô.

Mân Hinh đưa tay ra, nhìn hai tay đã đỏ lên của mình, không khống chế được mà run lên, “Đều là máu, đó đều là máu mà chúng ta không thấy được.”

“Chị Mân Hinh, nhưng người mà chị bảo vệ là bảy mươi triệu, thậm chí là bảy trăm triệu người kìa.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói, “Không có ai trách cứ chị cả, họ đều phải cảm kích chị.”

“Có đôi khi chị nghĩ rằng, có thể ngốc nghếch được như Miên Miên thì thật tốt, lúc nào chị cũng sợ hãi, những tội ác mà chị với An Phong Dương làm cuối cùng đều sẽ đổ vào con bé.” Mân Hinh nói, cả người run lên.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ vỗ về Mân Hinh, cũng không lên tiếng nữa.

***

Chân của Thủy An Lạc bị thương, chỉ có thể ngồi phía sau để cô tiện để chân, từ bệnh viện về nhà chắc cũng phải mất hơn nửa tiếng. Đêm hôm ở thành phố A sẽ không bị tắc đường, nên có lẽ có thể về nhanh hơn một chút.

Suốt dọc đường, Cố Minh Hạo đều dặn dò sau khi về nhà Thủy An Lạc phải chú ý chân của mình, không được chạm nước, cũng không được chạm đất.

Vành mắt Thủy An Lạc nóng lên. Cô nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lúc này Cố Minh Hạo vẫn đang chăm chú lái xe.

Thật ra Cố Minh Hạo cũng rất đẹp trai, tuy không được như Sở Ninh Dực, nhưng cũng được gọi là đẹp, hơn nữa hầu như lúc nào hắn cũng rất dịu dàng.

Chỉ tiếc là, bên dưới sự dịu dàng ấy lại ẩn giấu một Cố Minh Hạo bạo lực.

“Cố Minh Hạo, anh cảm thấy con người ta liệu có thay đổi không?” Thủy An Lạc bỗng hỏi.

“Tất nhiên là có rồi.” Cố Minh Hạo cười nói.

“Anh nói xem tại sao lúc đó tôi lại hay ngủ gật như vậy, anh có biết tại sao không?” Thủy An Lạc thong thả nói, “Hồi đó, ba tôi đưa một người đàn bà và một đứa trẻ xấp xỉ tuổi tôi về nhà, nói với tôi rằng, đó là chị tôi.” Thủy An Lạc nói tới đây liền nằm thẳng ra ghế.

Cố Minh Hạo hơi khựng lại, “Thủy An Kiều hả? Sau này tôi có nghe các bạn học khác nói.”

Thủy An Lạc gật đầu, “Thật ra, lúc cô ta mới tới nhà tôi, tôi cũng không ghét cô ta đâu, nhưng cô ta lại ghét tôi. Trước đây tôi cũng muốn làm cô con gái ngoan mà ba thương nhất, tôi học tập tốt, có được thành tích tốt nhất, nhưng sau khi cô ta tới, ba lại không tin tưởng tôi nữa. Tối thì cô ta luôn quấy rầy không cho tôi nghỉ ngơi, ba lại chỉ trách tôi. Bắt đầu từ khi đó, tôi liền không muốn học tốt nữa, vì dù tôi có học tốt đến đâu, ba cũng sẽ không thấy được nữa.”

Cố Minh Hạo lái xe chậm lại, nhìn Thủy An Lạc qua kính chiếu hậu, “Cậu có từng hận ba cậu không?”

“Có chứ, hồi nhỏ tôi còn khóc lóc hỏi mẹ là tại sao ba tôi lại thay đổi như vậy? Mẹ nói, nếu như ba thay đổi, vậy con cũng phải học cách thay đổi, thay đổi bản thân, sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.”

Cố Minh Hạo siết chặt hai tay, hồi còn nhỏ hắn cũng từng hỏi câu này, nhưng câu trả lời của mẹ hắn lại là sự tự ăn năn hối hận của bản thân. Kể từ lúc đó, hắn đã hận thấu xương người ba ngoại tình của mình rồi.

“Mẹ cậu rất vĩ đại.” Còn hắn, sớm đã bị ba mẹ mình hủy hoại.

Có tuổi thơ giống như nhau, nhưng cô vẫn giữ được bản chất của mình, còn bản chất của hắn, lại bị hắn vứt bỏ từ lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.