Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1082: Chương 1082: Đánh người không nên đánh [4]




“Chát...”

Trong lúc Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn còn đang tò mò về thân phận của người phụ nữ kia, bà ta đã đột nhiên bước tới, vung một cái tát về phía Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn không dưng lại bị đánh, sững sờ cả người.

Thủy An Lạc cũng sửng sốt mất một lúc, nhưng cũng nhanh chóng vung tay tát lại.

Đây gọi là có tới có lui, nếu người đàn bà kia đã chẳng phân biệt phải trái gì mà đánh người thì cô cứ đánh lại đã rồi tính sau.

Người phụ nữ kia bị đánh, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Tuy trên mặt vẫn còn đau rát nhưng nhìn sắc mặt bà ta biến thành màu đen Kiều Nhã Nguyễn lại thấy hả hê.

“Trước khi đánh người nhớ nhìn cho kỹ có đánh nhầm người hay không, bằng không người khác cũng chẳng nhìn rõ đâu.” Thủy An Lạc lạnh giọng mở miệng nói.

“Mày dám đánh phu nhân nhà tao?” Người đàn bà ban nãy lại to tiếng kêu lên.

Bà ta còn đang định bù lu bù loa lên nữa nhưng đã bị Thủy An Lạc ngắt lời: “Không phải lắm lời, tôi không biết phu nhân nhà bà là ai, bà ta dám đánh người thì cũng phải dám chịu đòn chứ.” Thủy An Lạc nói xong, nhìn người phu nhân kia từ trên xuống dưới một lượt.

Dường như đến lúc này bà ta mới hoàn hồn lại, hung hăng nhìn bọn họ: “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, chính mày đã quyến rũ con tao, hại nó thiếu chút nữa xuất huyết dạ dày gần chết, tao còn tưởng là thứ tốt đẹp gì, thì ra cũng chỉ...”

“Bà nói...”

“Lạc Lạc...” Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy mấy chữ xuất huyết dạ dày liền sửng sốt, nhưng cô cũng nhanh chóng nghĩ ra đây là ai.

Mẹ của Phong Phong, cuộc gặp này, thật đúng là bất ngờ.

“Phong phu nhân, mùa đông gió lớn, cẩn thận nói nhiều thụt lưỡi vào đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh thành tiếng.

Cái tên cô vẫn một mực trốn tránh kia, không ngờ lại xuất hiện bằng cách đặc biệt thế này.

Phong... phu nhân?

Thủy An Lạc hơi sững sờ, quay lại nhìn nửa gương mặt đỏ bừng của Kiều Nhã Nguyễn, “Bà ta là...”

Mẹ của Phong Phong?

Nghĩ đến tầng quan hệ đó, cơn điên trong lòng Thủy An Lạc lại càng tăng thêm.

Chính Phong Phong mới là người làm Kiều Nhã Nguyễn tổn thương, thế mà giờ mẹ anh ta lại đang làm gì đây?

“Đúng là một đứa con gái vô giáo dục. Người đâu, cho cô ta một bài học cho tôi.” Phong phu nhân quay ra nói với hai người hầu phía sau.

“Lạc Lạc, lùi lại phía sau.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói.

Không đụng đến cô, cô tuyệt đối sẽ không chạm đến người ta. Nhưng bây giờ người ta đã đến tận cửa bắt nạt rồi thì đừng hòng cô nhịn nữa.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, hơi lùi về phía sau một chút.

Mà Phong phu nhân đang gây sự, hẳn là không ngờ Kiều Nhã Nguyễn cũng là người tập võ, cho nên ba người hầu của bà ta đã nhanh chóng nằm kêu rên trên mặt đất.

Kiều Nhã Nguyễn vỗ nhẹ tay mình, “Phong phu nhân, bà không phải phu nhân tổng thống Mỹ, cũng chẳng phải nữ hoàng Anh, đừng bay cao như vậy, cẩn thận ngã đấy.”

Vốn cô định nói là ngã chết cơ, nhưng nghĩ dù sao cũng là bất kính với trưởng bối nên cuối cùng cô đành sửa lại cách nói.

“Có bản lĩnh đến tìm người ta gây sự thì sao không đi quản cái thằng con trai cứ bám lấy người ta của bà ấy?” Thủy An Lạc nhìn thẳng vào sắc mặt đã sợ đến trắng bệch của người đàn bà kia, cười lạnh nói.

“Là con ranh này quyến rũ con tao, là cô ta quyến rũ con tao!” Phong phu nhân lớn tiếng gào lên, “Đồ đê tiện, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.”

“Im mồm!” Thủy An Lạc tức giận quát, bước lên giữ lấy cổ tay bà ta: “Nếu bà không phải là mẹ của Phong Phong thì không đơn giản là ăn lại một cái tát thôi đâu. Kẻ đê tiện chính là con trai bà, đừng có ở đó vừa ăn cướp vừa la làng.”

Không ai thích bị người ta mắng chửi cả, Kiều Nhã Nguyễn cũng vậy, nói không để tâm là không thể, cho nên cô nàng vẫn luôn thích giương nanh múa vuốt trước kia lúc này cũng im lặng.

Cánh cửa của gian hàng trang sức tiếp tục mở ra, lần này người tiến vào không phải khách hàng, cũng không phải nhân viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.