Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 920: Chương 920: Để em giải quyết - Hắc long [2]




Sở Ninh Dực không nhìn người đàn ông nọ mà đi thẳng vào nhà.

“Sở tổng.” Người kia trầm giọng nói.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đứng ở cửa nhìn, sau đó lại thấy người kia xách cái hộp dưới đất lên.

Không ngờ còn mang cả hộp quà theo, tới để tặng quà sao?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Hắc Long, người anh em, nhìn đi, cưng cắn nhầm người rồi kìa.

Hắc Long ngoãn ngoãn ở bên cạnh Sở Ninh Dực, chẳng còn thấy cái dáng vẻ hung hãn ban nãy đâu nữa.

Sở Ninh Dực xoa đầu nó rồi lại thờ ơ nhìn người đàn ông kia: “Từ trước đến giờ Hắc Long không bao giờ cắn người tốt, thế nên anh cầm đồ của anh đi đi.”

“Sở tổng, chẳng phải anh cũng không biết tôi là ai sao?” Người kia cau mày nói.

“Hắc Long nói anh không phải là người tốt.” Sở Ninh Dực càng dứt khoát hơn.

Thủy An Lạc: “...”

Lý do này quả quyết thật!

Người đàn ông kia: “...”

Lý do này, troll nhau quá rồi đấy!

“Đây là thuốc bổ Long phu nhân gửi cho tôn tiểu thư.” Người kia nói rồi đưa hộp quà ra.

Long phu nhân?

Thủy An Lạc lại ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực. Người này đang nói tới bà ngoài của cô sao?

Nhưng sao bà ngoại cô lại gửi thuốc bổ cho cô?

Sở Ninh Dực vỗ hai cái lên đầu Hắc Long, Hắc Long vẫy đuôi, quay về nhà.

“Hắc Long nói, anh không phải là người tốt, nên anh cầm đồ của anh rời khỏi đây đi.” Sở Ninh Dực nói rồi quay người lôi Thủy An Lạc vào nhà.

“Sở tổng, tôn tiểu thư.” Người kia cau mày gọi.

Thủy An Lạc ngoảnh lại, trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Hắc Long nhà tôi nói, anh không phải là người tốt.”

“Một con chó...”

“Gâu gâu...” Hắc Long sủa mấy tiếng về phía người đàn ông kia.

Thủy An Lạc cười tít mắt, Hắc Long nhà cô không phải là một con chó bình thường đâu nhé.

Người kia theo phản xạ lùi lại một bước, dù gì thì vừa rồi anh ta cũng biết được sự lợi hại của Hắc Long rồi.

“Mang đồ đi đi, tôi không nhận đâu.” Thủy An Lạc nói.

Đồ bà ngoại gửi tới, tốt nhất là cô không nên nhận thì hơn.

Người kia cau mày, còn Sở Ninh Dực đã đưa hai mẹ con vào nhà.

Anh vừa đóng cửa, Tiểu Bảo Bối liền với tay ra đòi daddy nhà mình bế.

Sở Ninh Dực đón lấy con. Hắc Long vẫy đuôi nhìn anh, có vẻ như đang muốn được khen.

Thủy An Lạc ngồi xuống xoa đầu nó.

Hắc Long thỏa mãn tựa vào Thủy An Lạc, rồi lại vẫy tít cái đuôi của mình lên.

“Tại sao bà ngoại lại gửi đồ đến cho em nhỉ?” Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực hỏi.

“Chồn cáo chúc tết gà*.” Sở Ninh Dực thản nhiên nó rồi bế Tiểu Bảo Bối vào nhà.

*Chồn cáo chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

Thủy An Lạc không ngờ anh lại nói thế, nhưng cô lại bỗng nghĩ tới chuyện chuyện gì đó, “Không phải chứ, anh đang nói em là gà đấy à?” Thủy An Lạc đứng dậy đuổi theo.

Sở Ninh Dực hơi khựng lại, cuối cùng khẽ bật cười: “Phản ứng nhanh phết đấy.”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, cô có bị ngu đâu.

“Bạ bạ~ chó chó~” Tiểu Bảo Bối gọi daddy rồi chỉ tay vào Hắc Long, có vẻ như vẫn đang kích động vì cảnh mình vừa trông thấy.

Sở Ninh Dực lại nhìn Thủy An Lạc: “Anh cảm thấy nó đang chửi anh.”

“Ha ha ha ha...” Thủy An Lạc dắt Hắc Long tới, cười ngã ra sofa, con trai biết có từng đấy từ, nói được vậy cũng đã giỏi lắm rồi.

“Sao hôm nay anh về sớm thế?” Thủy An Lạc cười hết rồi mới hỏi.

“Cố Thanh Trần có tới đây không?” Tất nhiên là Sở Ninh Dực sẽ không tự thừa nhận việc anh về là vì cô không tìm mình rồi.

Nói chung là Sở tổng để ý thật rồi đấy, sao cô gái này lại bướng quá vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.