Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 911: Chương 911: Để em giải quyết - Nhờ bạch dạ hàn? [3]




“Tại sao ư?” Viên Giai Di mỉm cười, như thể cô ta rất khinh bỉ cái câu hỏi này.

“Tôi ghét cái dáng vẻ tỏ ra chính nghĩa của anh ta, giống y hệt như anh trai anh ta vậy.” VIên Giai Di nói với vẻ căm hận, “Có điều lần này thì hay rồi, tôi sẽ để anh ta biết, ngoài chết ra, tôi còn cách khách khiến anh ta mất đi thứ mà anh ta yêu thích nhất. Mà những điều này tôi cũng muốn để cho cô xem đấy.”

Thủy An Lạc từ từ hít thở, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Thế nên hôm nay cô tới đây chỉ là để kể chuyện cho tôi nghe thôi đấy à?”Nói rồi cô lại từ từ ngồi xuống, “Được thôi, tôi đợi câu chuyện của cô đấy.”

Viên Giai Di cũng không phải kẻ ngốc, cô ta càng biết Thủy An Lạc cũng không phải kẻ ngốc.

“Lý Tử có một người anh, tên Lý Hạo. Tôi nghĩ người này chắc các người chẳng lạ gì đâu, vì đó là chồng chưa cưới của Cố Thanh Trần.”

Cố Thanh Trần?

Thủy An Lạc từ từ ngẩng lên, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.

“Lý Hạo chết trong một buổi tiệc rượu thương nhân, chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả. Nhưng chỉ vì trước khi chết anh ta có nhắc tới tên tôi, nên cả Lý Tử lẫn Cố Thanh Trần đều cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi.”

“Không liên quan tới cô!” Thủy An Lạc thản nhiên nói.

Viên Giai Di hơi sững sờ, “Cô!”

“Dù gì khi ấy Sở Ninh Dực vẫn là người mà cô để ý tới. Cô sẽ không ngu đến nỗi tự chặn đường lui của mình đâu.” Thủy An Lạc nói rồi từ từ cầm cốc nước trên bàn lên.

“Phải, vốn dĩ không liên quan đến tôi, nhưng tiếc là bọn họ không tin. Cố Thanh Trần luôn tới gây chuyện với tôi. Còn Lý Tử cũng luôn cho rằng tôi đã hại chết anh trai của anh ta.” Viên Giai Di bật cười ra tiếng, “Trong buổi tiệc rượu hôm ấy, có lẽ Lý Hạo đã nói gì đó đắc tội với ai cũng nên.”

Thủy An Lạc nhớ tới chuyện trong viện lần trước, Lý Tử chửi thẳng Viên Giai Di là chó điên, hóa ra đây mới là lý do chính à.

Chính vì Viên Giai Di bị Lý Tử dồn ép quá, nên mới lợi dụng chuyện lần này để khiến anh không thể trở mình được sao.

“Cô Viên, nếu như không phải là cô, vậy hà tất cô phải để ý làm gì?” Thủy An Lạc cười lạnh.

“Nhưng tôi biết, Lý Tử là sư phụ của cô, cũng là bạn học của Mặc Lộ Túc. Tôi muốn xem xem, liệu lần này cô có đứng nhìn anh ta bị hủy hoại như thế không thôi.”

Bàn tay của Thủy An Lạc siết vào mở ra vài lần, nhưng không lên tiếng.

“Cố Thanh Trần vẫn có tiếng nói đối với Hà Tiêu Nhiên. Nếu Cố Thanh Trần mà biết lần này Lý Tử bị kiện là vì cô, tôi nghĩ, cô muốn sống trong nhà họ Sở chắc cũng khó đấy, giống như tôi năm đó vậy.” Viên Giai Di khẽ thốt ra từng lời từng chữ.

Trong giọng nói của VIên Giai Di còn mang theo cả sự căm hận ghê gớm đối với Cố Thanh Trần.

Thủy An Lạc nắm chặt cốc nước trong tay, sau đó lại ngẩng lên nhìn cô ta, “Tôi muốn làm gì, đó đều là quyết định của riêng tôi.”

“Tôi cũng mong là cô Thủy đây có thể ra một quyết định đúng đắn.” Nói xong Viên Giai Di hơi xoay xe lăn đi, “Tôi chờ sự thể hiện của cô đấy.”

Thủy An Lạc nhìn Viên Giai Di bỏ đi, cơ thể căng thẳng lúc này mới có thể thả lỏng ra được.

Thím Vu bế Tiểu Bảo Bối ra, cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã được đóng lại, “Chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu, thiếu phu nhân, chúng ta đừng tới gần cô ta quá.”

Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối, khẽ gật đầu. Cô còn đang hận không thể tránh thật xa cái con mụ này ra thì có.

Nhưng cô nhất định không thể để sư phụ bị thua kiện được.

Lúc Sở Ninh Dực tan ca trở về. Thủy An Lạc đang ôm điện thoại với máy tính tra tài liệu.

Tiểu Bảo Bối vừa trông thấy daddy liền bổ nhào tới. Không ngờ lần này nhóc con đi được bảy tám bước mà cũng không bị ngã.

Sở Ninh Dực đưa tay bế con lên rồi nhìn màn hình máy tính của cô, không khỏi cau mày lại: “Jim?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.