Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2576: Chương 2576: Để ông trời lắng nghe anh [1]




Sở Ninh Dực đi xuống, bước từng bước về phía cô, sau đó đi qua cô vào phòng ngủ.

“Mỗi một quyết định sai lầm đều sẽ phải trả giá. Khi ấy lúc cậu ta lựa chọn trốn tránh tình cảm của mình thì nên biết hậu quả mà cậu ta nhất định phải gặp phải rồi, giờ cái hậu quả đó hiện hữu đấy.” Sở Ninh Dực nói rồi lại năng nâng cốc nước đang cầm lên.

Thủy An Lạc đi tới ngồi dán vào người anh, “Thế nên lúc nào anh nghĩ tới chuyện gì cũng phải làm ngay, chưa bao giờ trốn tránh phải không.”

“Anh từng trốn rồi, cái giá mà anh phải trả chính là suýt nữa thì đánh mất em.” Sở Ninh Dực ôm lấy hồng cô rồi lại tiếp tục uống nước.

Thủy An Lạc biết, điều anh từng trốn chạy chính là chuyện của thấy anh. Khi ấy, thậm chí anh còn từng vì chuyện của thầy mà mắng có, suýt nữa hủy hoại luôn cả cô.

“Cho nên, trốn chạy đúng là không phải chuyện gì hay ho nhỉ?” Thủy An Lạc ngẩng lên, nhìn Sở Ninh Dực với vẻ ngây ngốc.

Sở Ninh Dực vò vò đầu cô, “Nhưng nó có thể dạy người ta rất nhiều điều, ít nhất giờ cậu ấy đã học được thế nào gọi là... đường cùng rồi.”

Thủy An Lạc: “...”

Ông anh họ như anh chắc chắn là được nhặt về!

“Được rồi, lên nhà ngủ đi, họ có thể tự giải quyết được thôi.” Nói rồi Sở Ninh Dực liền ôm Thủy An Lạc đi lên nhà. Còn hai tiếng nữa trời mới sáng hơn, đủ để họ ngủ thêm một giấc nữa.

Phương án thứ tám được hoàn thành trước khi trời sáng, thêm một lượng thuốc nhất định, đồng thời cũng áp dụng cả việc uống thuốc Bắc để dưỡng thai.

Còn kết quả thế nào thì như Thủy An Lạc đã nói, chỉ có thể giao cho ông trời quyết định thôi.

Lúc Tân Nhạc tỉnh lại, điều đầu tiên cố nhìn thấy chính là Mặc Lộ Túc đang ngủ bên cạnh giường. Trong anh có vẻ rất mệt, tay vẫn còn nắm chặt tài liệu, giống như giây trước còn đang nói chuyện, ngay giây sau đã ngủ luôn rồi vậy.

Tân Nhạc khẽ mím môi, tựa như tới giờ vẫn không thể tin được rằng người đàn ông vừa thức trắng thâu đêm vì cô từng là người mà cô không sao có thể chạm vào được.

Bác sĩ Triệu nói cho cô biết phương án chữa trị. Lúc đứng dậy thậm chí ông còn hơi bị lảo đảo. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, thức cả một đêm đúng là không chịu nổi thật. Nhưng thấy Mặc Lộ Túc kiên trì như vậy, họ cũng khó lòng từ chối.

“Tiểu Tân à, cái này là Viện trưởng Mặc đã vắt hết óc ra để nghĩ cho cổ đấy. Cô xem xem, nếu có thể thì chúng ta sẽ bắt đầu trị liệu từ mai luôn. Hôm nay để Viện trưởng Mặc nghỉ ngơi đã, cả đêm đã chẳng chợp mắt được chút nào rồi. Chúng tôi cũng về nghỉ đây.” Bác sĩ Triệu cười khà khà rồi liền ra ngoài cùng với bác sĩ Cừu.

Tân Nhạc tiễn người ra ngoài, lúc quay lại liền cẩn thận đặt người Mặc Lộ Túc nằm xuống, đắp chăn tử tế lại cho anh, nắm tay anh không chịu buông, chắc vì bận rộn cả tối nên tay anh lúc này vẫn còn ấm.

Tân Nhạc khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi anh, tuy anh chưa từng nói ra chữ “yêu” kia, nhưng mọi thứ anh làm cho cô cũng đã đủ rồi.

“Bất kể kết quả có thế nào em cũng rất cảm kích chuyện lần này. Ít nhất nó cũng không khiến em bỏ lỡ anh.” Tân Nhạc khẽ nói, sau đó lại đặt một nụ hôn nữa lên mu bàn tay của anh.

Lúc mẹ Tân Nhạc tới thì thấy Mặc Lộ Túc đã ngủ rồi. Bà luôn miệng khen anh, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy trước đây là có lẽ con gái mình không tốt nên người ta mới muốn ly hôn với cô nữa.

Tân Nhạc: “...”

Mẹ, mẹ có chắc con là con gái mẹ còn anh ấy không phải là con trai của mẹ không?

Thay đổi nhanh quá rồi đấy nhé!

“Nhạc Nhạc à, mẹ biết con mất một đứa rồi nên không muốn mất đứa này nữa, nhưng cha mẹ con cái đều là duyên phận của nhau cả, nhìn thấy hai đứa thế này mẹ cũng thấy khó chịu lắm.” Mẹ Tân Nhạc thở dài nói.

“Mẹ, mẹ muốn nói là giờ thấy Mặc Lộ Túc thế này mẹ cảm thấy rất khó chịu chứ gì.” Tân Nhạc nói thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.