Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 252: Chương 252: Đều do mày làm hại




Lúc ấy cô cũng không để ý nhiều, cô chỉ tưởng là Thủy An Lạc bị kêu đi hỗ trợ những bệnh nhân khác thôi. Nhưng phản ứng của Sở Ninh Dực lúc này lại nói cho Kiều Nhã Nguyễn hiểu rằng sự việc không chỉ đơn giản như vậy.

Thủy An Lạc... bị bắt cóc rồi!!!

Tí tách, tí tách...

Đây rõ ràng là tiếng nước chảy nhỏ giọt xuống đất.

Gió lạnh cứ thổi tới từng cơn, Thủy An Lạc từ từ tỉnh lại khỏi cơn mê man, đầu cô đau như búa bổ. Hai tay bị trói ngược ra sau lưng, còn hai chân thì cũng bị trói chặt nên cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế nằm dưới đất. Cơn đau truyền đến càng khiến đầu óc của cô thêm tỉnh táo. Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, cô đi giúp các y tá băng bó cho những bệnh nhân ở bên ngoài. Sau đó có người đến nói rằng Viên Giai Di xảy ra chút chuyện muốn cô nhanh chóng qua đó xem. Lúc đó cô còn tưởng Viên Giai Di lại phát điên tự làm bị thương chính mình cho nên cũng không nghĩ nhiều mà đi cùng người kia, kết quả...

Kết quả cô liền có mặt ở đây.

Thủy An Lạc ra sức giãy giụa, một lúc lâu sau mới ngồi dậy được, đây là chỗ nào? Trong bóng tối cô hoàn toàn không thể nhận ra đây là đâu, nhưng vẫn ngửi thấy mùi mục nát gay mũi, hơn nữa bùn đất phía dưới như đang nhắc nhở cô rằng đây chẳng phải là nơi tốt lành gì.

“Tách...”

Chiếc đèn chân không đột nhiên được mở lên, Thủy An Lạc lập tức nhắm mắt lại theo bản năng để tránh đi ánh sáng chói mắt quá mức đột ngột đó. Một lát sau cô mới có thể thích ứng rồi từ từ mở mắt.

“A!!!”

Vừa mở mắt ra đã thấy một gương mặt dữ tợn áp sát vào mình, Thủy An Lạc không kìm được mà hét lên thành tiếng.

“Thủy An Lạc, đã lâu không gặp!” Thủy An Kiều u ám mở miệng nói, mùi hương nồng nặc của cô ta quấn theo lời nói mà đập thẳng vào mặt Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc sau khi hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng của mình, liền đưa mắt nhìn người đang từ từ đứng cách xa mình ra.

Thủy An Kiều?

Có điều Thủy An Kiều đang đứng trước mặt cô lại trang điểm cực kỳ đậm, cô ta mặc một cái áo da màu đen khoét sâu bó sát người như muốn ép nửa bộ ngực của cô ta lộ ra ngoài, bộ móng tay dài ngoằng của cô ta lúc này đang lướt trên mặt cô.

“Thủy An Kiều, là mày?” Thủy An Lạc cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó trầm giọng nói.

“Đúng thế, là tao, không ngờ tao vẫn còn trở về được!” Thủy An Kiều cười cười, nhưng trong giọng nói của cô ta lộ rõ vẻ âm trầm lạnh lẽo, “Thủy An Lạc, cái mặt này của mày trông cũng được phết đấy!” Thủy An Kiều vừa nói vừa tăng lực nhấn trên tay.

Thủy An Lạc không nhịn được hít một hơi, gò má của cô bị móng tay của Thủy An Kiều bấu đến phát đau.

“Là mày! Mày đã cho nổ Viễn Tường đúng không?” Thủy An Lạc cắn răng hỏi.

“Không không không, qua hôm nay thì tất cả mọi người đều sẽ biết là mày! Vì muốn trả thù Thủy Mặc Vân cho nên mày đã làm nổ tung Viễn Tường.” Thủy An Kiều cười ha hả rồi lùi lại một bước, buông bàn tay đang găm trên mặt của Thủy An Lạc ra.

“Sao mày phải làm như vậy?” Thủy An Lạc tức giận hỏi.

“Tại sao ấy à? Bởi vì tao muốn mày thân bại danh liệt! Tao muốn mày phải chết!” Thủy An Kiều điên cuồng gào lên: “Nếu không vì mày, tao sẽ là đứa con gái duy nhất của ba, tao sẽ được ăn sung mặc sướng... nhưng hiện tại thì sao? Mày nhìn tao đi!!! Người không ra người, ma cũng chẳng ra ma! Đều do mày hại cả! Thủy An Lạc, tất cả đều là do mày hại!!!”

Thủy An Lạc bị Thủy An Kiều đẩy ra khiến lưng đập thẳng vào vách tường phía sau, đau đến tê dại.

“Đó vốn dĩ không phải là ba của mày!” Thủy An Lạc nghiêm giọng phản bác lại.

“Không có mày thì ông ấy chính là ba tao!” Thủy An Kiều gào toáng lên, như thể không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô ta xông tới đạp mạnh Thủy An Lạc một cái.

Thủy An Lạc lập tức ngã thẳng xuống đất, vì bị đạp vào lườn nên cô đau kinh khủng. Thủy An Lạc chửi thầm một câu, đáng ra lần trước cô không nên buông tha cho Thủy An Kiều mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.