Ai đó liền đập đập đầu lên bàn, thấy Sở Ninh Dực đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên, cô cũng chạy nhanh tới nói: “Hôm nay em không để đàn anh tiễn về đâu.”
“Ha, khen em đấy.”
Thủy An Lạc xách túi bước theo anh, nhưng vẫn đang thầm phỉ nhổ trong lòng, cứ làm như anh gặp Viên Giai Di giữa đường thì không đứng lại chào hỏi không bằng.
Thủy An Lạc vừa mới bước vào trong thang máy, điện thoại di động của cô liền reo lên. Lấy di động ra nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, “Đàn anh?”
Sở Ninh Dực cau mày, một tay bế Tiểu Bảo Bối đang nằm trên vai anh, tay còn lại cầm luôn điện thoại của cô bắt máy nghe.
“Lạc Lạc, em có rảnh không?”
“Không rảnh!” Sở Ninh Dực từ chối thẳng thừng.
Mặc Lộ Túc ngồi trong xe nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, cái lưng hơi khom khom của anh dần thẳng lên, “Sở Ninh Dực?”
Sở Ninh Dực không nói gì, lúc đang định cúp điện thoại thì đầu dây bên kia lại một lần nữa lên tiếng, “Sở Ninh Dực, cô ấy vẫn chưa tái hôn với anh đâu, chẳng lẽ ngay đến quyền đi gặp bạn bè mà cô ấy cũng không có hay sao?”
Sở Ninh Dực cười ha hả, “Tôi chưa bao giờ hạn chế tự do của cô ấy cả, nhưng với những kẻ có suy nghĩ không yên phận với cô ấy thì phải loại trừ ngay. Mặc Lộ Túc, đừng có làm những chuyện phí công vô ích nữa, thay vì thế này chẳng thà anh đi làm rõ chuyện cái chết của mẹ anh đi thì hơn.”
“Câm mồm, đừng có nhắc đến mẹ tôi, bà ấy vì các người nên mới chết, nhưng kết quả thì sao, các người có mấy ai nhớ đến bà ấy?” Mặc Lộ Túc bỗng hét toáng lên.
Sở Ninh Dực nghe thấy anh ta gào thét nhưng anh cũng không tức giận, quả thực trong nhà họ Sở không ai nhắc đến Sở An Tâm thật, nhưng đó là vì họ kiêng dè Sở Mặc Bạch, người đã từ bỏ giấc mơ của mình vì Sở An Tâm.
“Nói xong chưa?” Sở Ninh Dực thản nhiên lên tiếng.
Giọng anh hết sức bình thản, khiến cho tâm trạng kích động của Mặc Lộ Túc cũng từ từ dịu xuống.
“Sở Ninh Dực, anh tưởng rằng anh hạn chế sự tự do của cô ấy như vậy là có thể giữ cô ấy lại bên mình hay sao? Tôi nghĩ chuyện của ba cô ấy anh vẫn chưa nói cho cô ấy biết đâu đúng không? Anh giống hệt với cái đám người nhà họ Sở đó, đều chỉ thích giấu giấu giếm giếm.” Mặc Lộ Túc cười lạnh nói.
Sở Ninh Dực không đáp lại mà cúp thẳng máy luôn, sau đó anh trả điện thoại lại cho Thủy An Lạc.
Thang máy đã đến tầng cuối cùng, vẻ mặt của Sở Ninh Dực trông rất khó coi, anh ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.
Thủy An Lạc dè dặt đi theo sau, hoàn toàn không hề hay biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
Chú Sở đã đợi sẵn ở bên ngoài, thấy hai người đi ra, ông liền mở cửa xe: “Thiếu gia.”
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối khom người ngồi vào xe, Thủy An Lạc cũng lên theo.
Nhưng lúc cô còn chưa kịp lên xe thì Sở Ninh Dực đã nói trước: “Đi gặp anh ta đi.”
“Cái gì?” động tác cúi người của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, cô nhìn Sở Ninh Dực mà chẳng hiểu gì cả.
Anh ta?
Mặc Lộ Túc á?
Anh cho phép cô đi gặp Mặc Lộ Túc ấy hả?
Điều này đối với Thủy An Lạc mà nói quả thật còn kinh khủng hơn cả sao Hỏa đâm vào Trái Đất ấy.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt sâu xa, cuối cùng anh nói như thể đang nói cho chính mình nghe, “Đi đi, có lẽ anh ta có gì đó muốn nói với em - điều mà em muốn biết về nhà họ Sở ấy.”
Một tay của Thủy An Lạc đặt lên cửa xe, cô nhìn người đang ngồi bên trong xe.
Mặc Lộ Túc nói cho cô biết về chuyện nhà họ Sở, vậy chắc chắn là sẽ có sự bất công.
Nhưng những gì Sở Ninh Dực nói với cô phải chăng cũng không hoàn toàn là sự thật.
Thủy An Lạc hơi hơi mím môi, “Về cái chết của cô anh à?”
Điều mà Mặc Lộ Túc muốn nói cho cô nghe.
Sở Ninh Dực không nói gì mà bảo chú Sở lái xe đi.
Thủy An Lạc đóng cửa xe lại, nhìn theo chiếc xe rời đi, sau đó mới cúi xuống nhìn điện thoại trong tay mình.
Sở Ninh Dực đang sợ, anh sợ cô không tin lời nói từ một phía của anh, thế cho nên mới bảo cô đi gặp đàn anh sao?
Nhưng đối với cô mà nói, quá khứ của Sở gia thật sự quan trọng đến vậy sao?