Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến gặp vài đối tác quan trọng, thế nên ai ai cũng biết Tiểu Lạc Lạc nhà Sở tổng tuổi còn nhỏ nên không thể bị bắt nạt được.
Suốt buổi tiệc, Thủy An Lạc đều được Sở Ninh Dực dắt tay, còn cô thì chỉ cần nhìn Sở Ninh Dực trò chuyện với đám người đó.
Thật ra Sở Ninh Dực vốn không phải là kiểu người thích bắt chuyện với người khác. Kể cả trong những buổi tiệc rượu trước đây anh từng tới, anh cũng chỉ ngồi một mình trong góc lẳng lặng quan sát, tới giờ thì về. Nhưng hôm nay, anh gần như là nhân vật chủ đạo của nơi này.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát!” Thủy An Lạc càng nghĩ càng cảm thấy khó thở, vậy nên cô không nghĩ nhiều liền gạt tay Sở Ninh Dực ra rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Sở Ninh Dực nhìn về phía Thủy An Lạc bỏ đi, bất giác nhíu mày lại, sao anh cứ có cảm giác không được hiệu quả lắm nhỉ? Nhưng Kiều Nhã Nguyễn đã bảo anh làm vậy mà, đáng ra anh đâu có làm sai gì đâu, cớ sao cô vẫn không vui vậy?
Thủy An Lạc vào phòng vệ sinh rồi đứng trước gương nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.
“Này, mấy cô nói xem sao hôm nay Sở tổng lại nói nhiều thế nhỉ, hồi trước có bao nhiêu người nói chuyện với anh ấy, anh ấy cũng chỉ ừm, à, ờ qua loa cho có, nhưng hôm nay ai hỏi gì cũng trả lời tất ấy.”
Phòng vệ sinh vốn là rất thích hợp để “chém gió“.
“Cô không thấy cô gái ở bên cạnh anh ấy à? Đó chính là Thủy An Lạc đấy, nghe nói cô ta là mẹ của tiểu Thái tử, là người hồi trước bị lộ ảnh sex ấy, nhưng vụ đó bị người ta đè xuống rồi.”
“Là cô ta đấy à, trông ngây thơ thế cơ mà, thật không ngờ...”
“Chuyện không ngờ còn nhiều lắm, biết đâu tại người ta giỏi chuyện giường chiếu thì sao?” Tiếng cười của đám phụ nữ trong đó vọng ra.
Thủy An Lạc đè hai tay trên bồn rửa mặt. Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mình trong gương, nhưng chỉ một lát sau, trên gương xuất hiện thêm hai bóng người nữa, chính là hai người phụ nữ vừa bàn tán ở trong bước ra.
Hai người kia hình như không ngờ sẽ gặp Thủy An Lạc ngoài này. Cô nàng mặc chiếc váy dài màu hồng hơi sững ra, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cô nàng mặc váy ngắn màu xanh lam thì chỉ nhìn Thủy An Lạc một cái đầy khinh bỉ.
Thủy An Lạc nhìn qua gương, thấy họ đang tiến lại phía mình thì cố gắng nhẫn nhịn không hắt thẳng nước vào mặt họ, vì cô vẫn nhớ rõ lý do tại sao hôm nay cô tới đây.
Hai người kia rửa tay xong liền ra ngoài, cô nàng mặc váy xanh giẫm thẳng lên chân Thủy An Lạc xong liền nở một nụ cười giả tạo nói: “Xin lỗi nha, không có nhìn thấy!”
Mu bàn chân của Thủy An Lạc truyền tới cảm giác đau đớn, cô ta đi giày cao gót mà còn cố tình nghiến mạnh xuống, nghĩ thôi cũng biết là đau đến thế nào.
Thủy An Lạc nhìn cô ta nở nụ cười duyên dáng bỏ đi, chờ cơn đau kia dịu xuống, cô mới gọi giật lại: “Chờ chút.”
Cô ta ngoảnh lại: “Làm sao, có chuyện gì không?”
“Đúng là có một số việc.” Thủy An Lạc bước từng bước đi tới, cô cố gắng để bản thân đi lại sao cho trông bình thường một chút, vì cô tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Cô nàng váy xanh khoanh hai tay trước ngực. Cô ta cao hơn Thủy An Lạc một chút, những người có thể tới đây ngày hôm nay chắc chắn phải là người có chút thân phận, hoặc không thì cô ta đi cùng một người đàn ông nào đó có thân phận tới đây.
Thủy An Lạc bước tới trước mặt cô ta, lúc này họ đã ra khỏi phòng vệ sinh.
“Xin lỗi làm gì, tôi thấy chẳng cần thiết, vì chắc chắn cô đâu có xin lỗi thật lòng đâu.” Thủy An Lạc đứng cách cô ta chừng nửa thước, như vậy cô chẳng cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy mặt cô ta.
“Thế nên?” Cô nàng kia ngắm nghía bộ móng tay xinh đẹp của mình rồi nói một cách khinh khỉnh.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bộ móng tay của cô ta, là kiểu móng tay được thợ làm móng gọt giũa tô vẽ cẩn thận.
Cô khẽ nhếch môi rồi từ từ mở túi xách trên vai mình ra, vẫn nói với cái giọng lạnh nhạt đó: “Thế nên cô không cần phải xin lỗi làm gì cho mệt cả!” Thủy An Lạc vừa dứt lời liền ngẩng lên, một tay cô túm lấy cổ tay của cô ta, tay còn lại lấy kìm bấm móng ra rồi cắt xoẹt xoẹt luôn bộ móng lòe loẹt của cô ta.