“Thế nên, mẹ em vì quá đau lòng nên mới rời khỏi đây, sau đó liền quen biết ba em, sau đó thì sao?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt.
Có điều cô chớp mắt xong thì hai người còn lại đều nhìn cô như một đứa ngớ ngẩn, đó là ba em đấy, em nói xem sau đó thì sao?
À thì...
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, được rồi, cô đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn rồi.
“Thế ông ấy không biết chuyện ba mẹ em từ lâu đã bằng mặt không bằng lòng nhau rồi à?” Thủy An Lạc bĩu môi. Thực ra từ lúc An Giai Tuệ đưa Thủy An Kiều đến nhà cô, mẹ cô đã hoàn toàn mất lòng tin ở ba cô rồi. Hoặc nên nói là, từ khi cái con mụ An Giai Tuệ đó xuất hiện, thực ra là mẹ cô đã biết cả rồi.
Lạc Hiên ngửa ra sau dựa vào thành ghế, ánh mắt anh trở nên mông lung, “Có thể là biết, hoặc có thể là không.”
Thủy An Lạc cúi đầu, bác của cô bởi vì phải chịu cú shock tình yêu đó cho nên không muốn những người xung quanh mình được hạnh phúc, điều này cũng có thể dùng phương diện Y học để giải thích cho qua được.
Nếu như người họa sĩ kia không chết, có lẽ cô cũng sẽ không tồn tại đâu nhỉ.
Mà chuyện của ba mẹ cô, e rằng chỉ có mẹ cô mới có thể nói cho cô biết mà thôi.
“Không đúng, cái này thì có liên quan gì đến chuyện mẹ em không nói cho em biết chuyện bà kết hôn chứ?” Thủy An Lạc đột nhiên nhớ ra, không vui nhìn Lạc Hiên, dường như đang muốn nói: Bé còn nhỏ, anh đừng có lừa bé đây.
Sở Ninh Dực nhướng mày, rõ ràng là đang cảm thấy kinh ngạc: Cô vợ nhà anh sao hôm nay tự dưng lại thông minh thế!
Thế mà còn biết nhớ ra mục đích chính kìa!
Lạc Hiên cũng ngẩn ra, mất một lúc sau anh mới thản nhiên nói tiếp: “Anh có nói là sẽ giải thích chuyện đó với em đâu?”
Thủy An Lạc sững ra, quay sang nhìn ông xã nhà mình một cách tội nghiệp, thế là em lại bị lừa à?
Cô hào hứng nghe lâu như thế, kết quả chẳng liên quan quái gì đến chuyện mà cô muốn biết cả.
Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu bà xã của mình, đúng là gừng càng già càng cay, vợ anh không phải là đối thủ của anh ta cũng là phải thôi.
“Đến nơi rồi em có thể tự hỏi mẹ.” Sở Ninh Dực an ủi cô.
Thủy An Lạc gục đầu lên bả vai Sở Ninh Dực, nhưng cô chẳng muốn tự hỏi một chút nào cả.
Lạc Hiên lại rót một ly vang đỏ khác, vẫn đang ung dung thưởng thức.
Thủy An Lạc u sầu úp mặt vào vai Sở Ninh Dực, sau đó ngẩng lên lần nữa, căm giận nhìn Lạc Hiên chằm chằm, em nhớ cái mặt anh rồi đấy!
Chiếc xe nhanh chóng đến nơi, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn ra bên ngoài.
Vẫn là một tòa lâu đài, tòa lâu đài mang hơi thở của thành phố này.
Xuống xe xong Thủy An Lạc liền bám chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, nhỏ giọng thì thầm “Ba dượng em còn nhiều tiền hơn cả anh.”
“Ba dượng của em có nhiều tiền hơn thế nữa thì đó cũng là của mẹ em.” Sở Ninh Dực cũng hạ giọng thì thầm bên tai cô.
Thủy An Lạc lại than thở một tiếng, ngẩng lên nhìn tòa lâu đài đồ sộ và cả bầu trời trong xanh mà ở thành phố A vĩnh viễn không bao giờ thấy được kia.
Sở Ninh Dực vỗ đầu cô an ủi, sau đó anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi vào.
Thực ra, nếu nói là lo lắng e rằng người phải lo lắng chính là anh, bởi vì anh mới là người phải đối diện với sự khó dễ của mẹ vợ.
Chưa nói đến chuyện để cô ấy ngã cầu thang gây thương tích ở đầu, chỉ riêng chuyện gặp phải tai nạn sạt lở thôi anh đã không biết phải giải thích thế nào rồi.
Suy cho cùng, cho dù có là Sở tổng vĩ đại không gì là không thể làm nổi thì khi đối diện với mẹ vợ cũng biến thành một kẻ bó chịu trói mà thôi.
“Lạc Lạc...” Thủy An Lạc và mọi người vừa mới bước vào đại sảnh, người đầu tiên chạy ra đón chính là Long Man Ngân. Bà mặc một chiếc váy dài màu trắng, nhìn trông vẫn cứ như một nàng tiên vậy.
Long Man Ngân giơ tay ra nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, “Thế nào rồi, vết thương trên đầu con đã lành chưa, cả những vết thương lần trước nữa, để mẹ xem nào.”
Thủy An Lạc bị Long Man Ngân kéo đến nhìn từ trên xuống dưới, nỗi bất an trong lòng mới thoáng vơi đi được vài phần.