Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2871: Chương 2871: Đó gọi là ghen [1]




Sở Húc Ninh làm xong động tác chống đẩy, bật người dậy, mặt không đổi sắc mà nhìn xuống bên dưới.

Kiều Vi Nhã mím môi, không nói gì nữa, dù sao thì giữa họ cũng không phải mối quan hệ quá thù hằn gì.

“Tôi hy vọng một vài bạn học thích nổi loạn hiểu được rằng, đây là quân đội, không phải như ở nhà các bạn. Mong rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai. Các đội ngũ dẫn dắt đội hình của mình, sáu giờ sáng mai tập hợp.”

Sở Húc Ninh nói rồi xoay người rời đi, các đội ngũ tự dẫn người về.

Sĩ quan huấn luyện của Kiều Vi Nhã muốn quỳ với Kiều Vi Nhã luôn, vị tổ tông này đúng là thành phần nổi loạn, định hù chết ông à?

Ký túc xá của nam và nữ không cùng một khu nhà, dù sao quân đội cũng sợ xảy ra chuyện. Khi Kiều Vi Nhã đi nhận quần áo thì bị Sở Lạc Duy kéo lại, lôi sang một bên.

“Cậu làm gì đấy?” Kiều Vi Nhã hất tay cậu ra, vô thức quay đầu nhìn những học sinh đang đi qua, sau đó nhanh chóng trốn qua một bên.

“Cậu đang làm gì vậy hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày hỏi, “Sư Niệm và anh Húc Ninh thế nào thì đó là quan hệ của họ, cậu làm thế là có ý gì?”

“Tôi không vừa mắt anh ta đấy, có ý gì hả? Chị Niệm Niệm còn chưa chê anh ta già thì thôi, anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với chị Niệm Niệm như thế?” Kiều Vi Nhã tức giận nói, sau đó phất tay, “Thôi, bỏ đi, dù sao đàn ông nào cũng giống nhau cả, cậu cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Sở Lạc Duy: “...”

Tại sao cô gái này cứ gợi đòn thế nhỉ?

“Hôm nay cậu gọi điện nói với Sư Niệm cái gì rồi?” Sở Lạc Duy đổi một chủ đề nói chuyện khác.

“Nói chuyện gì thì liên quan gì tới cậu? Có chuyện gì không, không có thì tôi đi đây.” Kiều Vi Nhã nói rồi đẩy mạnh cậu ra.

Sở Lạc Duy đưa tay kéo lấy cổ tay cô, nhìn cô mà nhíu mày với vẻ không vui, “Có những câu đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

“Tôi bảo cậu nói à? Cậu tưởng tôi là mấy em gái mê mẩn cậu chắc. Chị đây nói cho cậu biết, sáng nay khi cậu lái xe đi thì chị đây đã xác định tuyệt giao với cậu rồi, bỏ tay ra.”” Kiều Vi Nhã hung dữ quát lên, sau đó hất thẳng tay cậu ra, quay người đi.

Sở Lạc Duy đứng nguyên tại chỗ không động đậy, chăm chăm nhìn theo bóng lưng bỏ đi của cô.

“Xem ra đúng là bị chọc giận rồi.” Sở Vi bước tới, dựa người vào lan can, chậc chậc vài tiếng.

Sở Lạc Duy quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta, “Cậu rảnh lắm hả?”

Sở Vi nhún vai tỏ vẻ tôi đâu có rảnh thế, dù sao một tháng tới đây sẽ bận đến chết thôi.

“Hôm nay tôi đã liên hệ với George, bộ phim điện ảnh bên ấy đã bắt đầu khởi quay. Đợi khi chúng ta về, chắc phim của người ta cũng quay xong phần mở đầu rồi, đến lúc đó phải làm sao?”

“Trước khi phát sóng kiểu gì cũng có cách.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt vốn đã không dễ chịu của Sở Lạc Duy trông càng khó coi hơn.

Sở Vi gật đầu, đứng thẳng dậy, “Cũng được, họ quay phim cũng giúp chúng ta tiết kiệm được một khoản tiền, nhưng nếu như thế thì thời gian hơi gấp gáp.”

“Tôi biết.” Sở Lạc Duy nói rồi bước từng bước vội vàng rời khỏi đó.

Kiều Vi Nhã mang theo lửa giận phừng phừng quay về ký túc xá của khoa Báo chí. Ba nữ sinh còn lại đều nhìn về phía cô.

Nhưng loại ánh mắt đó khiến Kiều Vi Nhã rất khó chịu, giống như họ đang xem kịch hay vậy.

Quả nhiên, sau khi Kiều Vi Nhã ý thức được điều này, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra lần nữa. Người bước vào là cô gái hôm nay mới được phong tặng danh hiệu hoa khôi khoa Báo chí, trang điểm rất đậm, rốt cuộc có xinh đẹp thật sự hay không thì không ai biết được.

Nhưng ít nhất người ta cho rằng bản thân rất xinh đẹp, bởi vì nhìn ánh mắt kiêu ngạo của cô ta là biết ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.