Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc, sau đó phải tốn rất nhiều công sức mới nhịn xuống được, cuối cùng mới dùng ánh mắt giả tạo đến không thể giả tạo hơn mà nhìn Phong Phong: “Đàn anh, đúng là lâu lắm rồi mới gặp!”
Kiều Nhã Nguyễn thầm nghĩ trong lòng, chị đây mà cầm được tiền rồi sẽ chửi chết mày.
Sở Ninh Dực cau mày nhìn Thủy An Lạc, ra hiệu cho cô nên thu liễm cảm xúc lại.
Thủy An Lạc cười tít cả mắt cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn: “Này tên điên kia, à nhầm, đàn anh này, trước kia không biết anh là đàn anh của bọn em nên đắc tội anh nhiều quá!” Thủy An Lạc vừa nói vừa định gắp đồ ăn cho Phong Phong.
“Khụ khụ...” Sở Ninh Dực nổi giận, cô nhóc này đang gắp đồ ăn cho ai đấy hả?
Ớ...
Thủy An Lạc hơi sững người một chút, đồ ăn đã định thả vào bát của Phong Phong lập tức bẻ lái quay vòng về đến bát của Sở Ninh Dực: “Anh Sở, anh ăn nhiều một chút đi!” Sau đó có thể bớt nói đi được không.
Phong Phong vốn định giả lả mà khách sáo với Kiều Nhã Nguyễn mấy câu, nhưng nghe xong lời của Thủy An Lạc thì sống lưng lập tức lạnh toát, tình huống này hình như hơi sai sai.
“Có việc thì nói thẳng ra đi!” Phong Ảnh đế kiêu ngạo lên tiếng.
Thủy An Lạc lập tức trợn trắng mắt, cái tên này tính khí còn xấu hơn cả Sở thiếu nhà cô nữa, ai mà để ý tới anh ta thì đúng là đồ ngốc.
Nhưng mà tức chết nhau ở chỗ, Lão Phật Gia thông minh lanh lợi nhà cô lại vừa ý tên này!
Còn là cái tên có mục đích riêng nữa chứ!
Thế nên khoản tiền này, không chơi anh ta thì chơi ai đây?
Thủy An Lạc vốn định nhường hết số tiền này cho Lão Phật Gia, nhưng mà cô lại sợ Lão Phật Gia nhà mình hoài nghi cho nên mới nói là cô muốn chia năm năm.
Sở Ninh Dực biết vợ nhỏ nhà mình nén giận đã lâu, nên lúc này đành thẳng tay bán đứng anh em, đứng về phía vợ mới là quyết định sáng suốt nhất.
“Được rồi, đã thế thì nói thẳng luôn, tôi đây vừa ý tiền cát - xê của anh! Muốn chia một nửa!” Thủy An Lạc cũng không thèm khách khí nữa mà dứt khoát nói thẳng.
Chia một nửa?
Phong Phong hơi nhíu mày, bốn nghìn vạn mà cô cũng dám nói như vậy ấy hả?
“Dựa vào cái gì?” Phong Phong mỉm cười, nhưng trong giọng nói đã có mấy phần sắc bén.
“Dựa vào việc chúng tôi muốn nó không được sao?” Kiều Nhã Nguyễn cũng mỉm cười.
Ánh mắt Phong Phong chuyển qua chuyển lại giữa hai cô gái, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia không ai biết được anh ta đang nghĩ gì nữa?
Tiểu Bảo Bối dùng hai cái tay bé tẹo ê a vỗ bàn, con còn đang chờ ba bón canh trứng cho ăn đây này, mấy người lớn này thật là phiền phức quá đi.
Sở Ninh Dực nhận lấy canh trừng gà mà thím Vu đưa tới. Chắc vì sợ lòng trắng trứng sẽ khiến nhóc con khó tiêu, cho nên mỗi lần thím Vu nấu canh thì chỉ dùng một chút lòng trắng trứng với toàn bộ lòng đỏ. Cứ hai ngày bà lại nấu cho Tiểu Bảo Bối ăn một lần, thấy cu cậu không có phản ứng gì mới dần dần cho thêm lòng trắng.
Thế nên đối với Tiểu Bảo Bối mà nói thì đây chính là dịp ăn ngon mà hai ngày mới có một lần, sao nhóc có thể để đám người phàm phu tục tử này quấy rầy bữa ăn ngon của mình cơ chứ.
Sau khi được ăn canh trứng yêu thích của mình rồi Tiểu Bảo Bối mới cảm thấy thỏa mãn, bắt đầu tựa vào lòng ngực daddy nhà mình mà sung sướng xem kịch vui.
Phong Phong bỗng đứng dậy, hai tay của anh ta chống lên bàn sau đó mới từ từ nhích lại gần Kiều Nhã Nguyễn: “Nếu em đã muốn, thì tôi cho em hết, thế nào?”
Kiều Nhã Nguyễn lui về sau một bước theo bản năng. Thủy An Lạc cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này, xem ra đến cả “Hoa Sơn luận tiện” mà họ đã chuẩn bị từ trước cũng không cần dùng đến nữa rồi?
Sở Ninh Dực từ từ ngẩng đầu lên. Anh nhìn Phong Phong rồi lại cúi đầu làm ông bố bỉm sữa toàn năng của mình, bón cơm cho con.
Kiều Nhã Nguyễn cố gắng giữ tâm trạng đang phập phồng của mình bình tĩnh lại, một lát sau mới hời hợt lên tiếng: “Cho không thì cũng đâu còn gì thú vị nữa, không phải sao?”
Cả người Phong Phong đã nhoài hẳn ra bàn, khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn. Đến lúc này Phong Phong mới phát hiện hóa ra anh ta nhớ nhung mùi hương của cô hơn anh ta tưởng nhiều.
Hương thơm tự nhiên trên cơ thể cô là mùi hương mà anh ta không thể cảm nhận được từ bất kỳ cô gái nào khác.
“Chẳng lẽ, hai người không phải định lấy không sao?”
Bởi vì Phong Phong dựa vào quá gần, cho nên hơi thở ấm áp của anh ta gần như phả thẳng vào gò má trắng nõn của Kiều Nhã Nguyễn.