Sau buổi tiệc, vì lo lắng cho Kiều Nhã Nguyễn nên Thủy An Lạc không về nhà luôn mà quay lại trường trước.
Sau đó liền nhờ vào gương mặt lừa dối phụ nữ trung niên của Sở tổng mà được cho vào.
Nhưng cô ngàn vạn lần không hề ngờ tới vừa mới bước vào cửa đã trông thấy cảnh này.
Áo của Kiều Nhã Nguyễn đã bị lột ra vứt vào trong thùng rác, còn Phong Phong thì đang một tay giữ Kiều Nhã Nguyễn, một tay cởi quần mình.
Sở Ninh Dực nhanh chóng kéo Thủy An Lạc vào lòng mình, áp đầu cô vào lồng ngực, không cho cô nhìn cảnh bán khỏa thân trước mắt nữa.
“Phong Tứ.” Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng.
Phong Phong thấp giọng mắng một tiếng, lại phải đưa tay kéo cái quần bẩn lên, sau đó anh ta buông Kiều Nhã Nguyễn ra, dứt khoát lướt qua bọn họ rời khỏi nơi này.
Sở Ninh Dực một tay nắm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn, chờ Thủy An Lạc quay đầu lại liền ném cô nàng cho cô, sau đó quay người đi ra ngoài.
Nửa đêm trên hành lang ký túc xá, tiếng bước chân của hai người vô cùng rõ ràng.
Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn chật vật bước vào phòng tắm lần nữa, chẳng có thời gian suy nghĩ xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, việc cấp bách là phải thu dọn cho Kiều Nhã Nguyễn xong trước đã.
Sở Ninh Dực và Phong Phong bước ra khỏi ký túc xá. Lúc Phong Phong định bước lên xe, Sở Ninh Dực liền gọi giật anh ta lại.
“Cậu có biết cậu đang làm gì không?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Động tác nắm cửa xe của Phong Phong hơi khựng lại, sau đó anh ta quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Tôi biết mình đang làm gì hơn bất cứ lúc nào. Sở Đại, đây là chuyện của tôi, tôi mong cậu đừng có nhúng tay vào.”
“Nếu như đây là sự trả thù của cậu, vậy tôi có thể nói cho cậu hay, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận.” Sở Ninh Dực nói rồi lông mày hơi nhíu lại, tình cảm mà cậu ta dành cho Kiều Nhã Nguyễn, có lẽ không giống như cậu ta vẫn tưởng.
Khóe môi Phong Phong hơi nhếch lên, lại xẹt qua một tia lạnh lùng, anh ta không đáp lại lời của Sở Ninh Dực mà cúi người chui vào xe, sau đó phóng thẳng đi luôn.
Sở Ninh Dực duỗi hai tay bên người, ánh mắt nhìn theo Phong Phong càng thêm thâm trầm.
Phong Phong muốn làm gì, anh đều biết cả.
Nhưng thân là một người đứng xem, anh cũng biết, Phong Phong làm như vậy, cuối cùng người đau khổ cũng chỉ có thể là chính cậu ta mà thôi.
Thủy An Lạc vật vã một hồi mới có thể giúp Kiều Nhã Nguyễn tắm rửa xong, sau đó thay cho cô nàng một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi kéo lên giường. Cô cũng ngã xuống giường Kiều Nhã Nguyễn thở phì phì, con bé này đúng là muốn lấy mạng của cô mà, nặng muốn chết.
Đợi đến khi Thủy An Lạc bình thường trở lại, Kiều Nhã Nguyễn cũng đã thiếp đi. Thủy An Lạc ngồi dậy, vươn tay đắp chăn cho Kiều Nhã Nguyễn, “Quá khứ đã qua lâu rồi, sao còn phải dằn vặt bản thân mình như vậy chứ?” Thủy An Lạc khẽ nói, cô cảm thấy đau lòng thay cho Kiều Nhã Nguyễn.
Thủy An Lạc đứng dậy, thấy Sở Ninh Dực vẫn chưa quay lại liền xuống lầu tìm anh, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cửa xe trước ký túc xá.
“Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc khẽ gọi tên anh, sau đó nhảy xuống bậc thang chạy tới, “Anh về trước đi. Trần Thiến Đồng với Tân Nhạc chắc mai mới về. Để Lão Phật Gia ở lại một mình em không yên tâm lắm. Hôm nay em sẽ ở lại ký túc xá.”
Sở Ninh Dực đứng thẳng người dậy, lấy từ trong túi ra một chiếc di động, sau đó đặt vào lòng bàn tay cô, “Đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai anh đến đón em.”
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn chiếc di động trong tay mình, thấy anh nói vậy trong lòng liền cảm thấy ấm áp, không kìm được mà vươn tay ôm lấy anh, khẽ gật đầu mở miệng: “Anh lái xe về chậm thôi nhé.”
Sở Ninh Dực vỗ nhẹ cô hai cái, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô, vươn tay vòng qua eo cô, “Lên đi, muộn lắm rồi.”
Có điều lúc quay người lên xe, anh lại ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc: “Nói với Kiều Nhã Nguyễn, bảo cô ấy đừng đến gần Phong Phong quá.” Nói xong anh liền khởi động xe rời khỏi nơi này.
Bảo cô ấy đừng đến gần Phong Phong quá?
Thủy An Lạc nhìn theo chiếc xe, trong đầu lặp đi lặp lại những lời này.
Anh nói vậy là có ý gì?