Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2716: Chương 2716: Đừng lo lắng, có anh ở đây [2]




Tin Triệu Uyển Uyển nhận được hoa cưới ngày hôm sau liền lên từ khóa tìm kiếm hot. Song Sở vững vàng chiếm lấy vị trí đầu tiên, sau đó là hôn lễ của Phong Phong, Triệu Uyển Uyển bắt được hoa cưới, rating của Trúc Mã.

Mà tin tức khiến cho quốc tế phải khiếp sợ là, Lạc Vân tự mình tuyên bố đã có đời thứ ba.

Những tin tức liên tục này khiến đám quần chúng cắn dưa nghĩ, đám tài khoản weibo muốn cất giấu tiết mục ngắn nhiều thật.

Tân Nhạc nhìn đống tin dồn dập này, còn chưa nhìn ra nguyên nhân gì thì di động đã bị lấy mất, nguyên nhân là cô không thể dùng di động trong thời gian dài.

Tân Nhạc: “...”

Không cho cô xem di động, không cho cô đi làm, lẽ nào mắt to trừng mắt nhỏ nhìn anh à?

“Vừa nãy An Lạc gọi điện hỏi em, có muốn đến Sở Thị làm không?” Tân Nhạc hỏi, “Nhân sự bên đó sắp điều chỉnh lại.”

Mặc Lộ Túc vứt di động của cô qua một bên, nghe Tân Nhạc nói vậy liền dừng lại một lúc, sau đó quay lại ngồi xuống bên cạnh cô, “Em nghĩ thế nào?”

“Lần đầu tiên được hai bệnh viện tranh cướp, cảm giác này cũng khá tuyệt.” Tân Nhạc nằm trên sofa nhìn lên trần nhà. Đáng tiếc, sự lựa chọn này có chút khó khăn.

Ở Sở Thị, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Thủy An Lạc sẽ ở trên cô về mọi mặt, cho nên nói thật, cô không muốn quay về Sở Thị.

Nhưng giờ quay lại Mặc Thị cũng không phải lựa chọn tốt. Dù sao với thân phận của cô hiện giờ có rất nhiều thứ có thể khiến người ta lên án, không thể nhắc đến vấn đề này trước mặt Mặc Lộ Túc được.

Nhưng nếu cô còn cãi nhau một trận với Mặc Lộ Túc về chuyện này nữa thì thực sự là không nên.

Mặc Lộ Túc nghiêng người nhìn cô, “Ừm, con đường đó cũng không dễ đi đâu.” Nói xong, dường như anh nghĩ đến điều gì, liền không mở miệng nói chuyện nữa.

Tân Nhạc cũng có chút xấu hổ, là chính cô nói ở nhà không nên nói chuyện công việc, nhưng nghề nghiệp của bọn họ tương đồng, không có khả năng không nhắc đến chuyện này. Hoặc nên nói là, trước khi đứa bé được sinh ra, có thể phần lớn câu chuyện có lẽ cũng chỉ có thể liên quan đến y học.

Mặc Lộ Túc quay đầu xem tivi. Tân Nhạc âm thầm ảo não, đây chính là tự vác đá đập vào chân mình trong truyền thuyết đúng không.

Tân Nhạc thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mặc Lộ Túc. Anh vẫn nghiêm túc xem tivi, không sai, nghiêm túc xem tivi.

Cô cũng chẳng biết trên tivi có gì hay để mà xem, “Em mệt rồi, đi nghỉ một lát đây.” Nói xong, cô rầu rĩ đứng dậy, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.

Mặc Lộ Túc quay đầu lại nhìn, không kìm được mà nhíu mày, sao lại tức giận rồi? Vừa nãy chẳng phải anh đã nói bớt đi rồi à?

Tân Nhạc bước vào phòng ngủ nằm trên giường, sao cô lại xoắn xuýt như thế nhỉ?

Giờ nếu cô bước ra ngoài nói, Mặc Lộ Túc, anh coi như những gì em nói trước kia đều là đánh rắm đi, không biết anh ấy có nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc không.

Chắc chắn rồi!

Tân Nhạc ôm gối đầu, hận không thể khiến mình ngạt chết.

Cửa phòng được mở ra, Tân Nhạc lại không hề bỏ gối đầu xuống, để cho cô chết một lúc thôi.

Mặc Lộ Túc bước qua đặt ly sữa lên bàn, vươn tay cầm lấy gối đầu của cô, “Không sợ bị ngạt à?”

“Không sợ.” Tân Nhạc lầu bầu nói.

Chân mày Mặc Lộ Túc càng nhíu chặt hơn, nhưng anh không tiếp tục khó xử cô mà buông tay ra.

Anh tựa ở đầu giường không hề bỏ đi, chỉ nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường.

“Tân Nhạc, nếu anh làm gì sai anh mong em có thể nói cho anh biết. Nếu không giờ anh thực sự không đoán ra nổi em đang suy nghĩ gì.” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói, trong lời nói đầy ấm ức.

Bởi vì anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, anh sẽ phải phán đoán tâm trạng của một người phụ nữ qua lời nói của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.