Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2630: Chương 2630: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi [8]




Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn Thủy An Lạc: “Mời em ăn KFC nhé?”

Hai mắt của Thủy An Lạc lập tức sáng lên, quả nhiên vẫn là ông xã của cô cao tay nhất.

“Trông chẳng ra làm sao mà mơ đẹp quá nhỉ, mau xuống xe đi, trễ giờ rồi kia kìa!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa tháo đai an toàn ra cho cô, tiện thể còn hôn có một cái.

Nụ cười của Thủy An Lạc lập tức không thấy đâu nữa. Cô hừ một tiếng rồi mở cửa xuống xe: “Em hơi bị xinh đấy!” Nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

Sở Ninh Dực không nhịn được cười nhìn vợ mình đi vào, cô gái ngốc nghếch này.

Sở Ninh Dực cho xe rời khỏi bệnh viện, đồng thời bấm nhận cuộc gọi tới của An Phong Dương.

“Thế nào rồi?” Sở Ninh Dực vừa nói chuyện vừa nhìn con đường phía trước.

“Cậu đã đoán đúng rồi, lần bùng nổ tin tức này không liên quan gì tới với nước M cả, nhưng đúng là tin tức do vị công chúa kia truyền ra. Cậu cũng biết người cho tung tin này ra đấy, chính là đạo diễn Jack Tông của công ty điện ảnh và truyền hình AZ.”

“Nguyên nhân tung tin là gì?”

“Cái này Phong Tứ sẽ đích thân nói cho cậu biết.” An Phong Dương nói, chỉ là âm điệu của anh khiến người ta cảm thấy có chút xấu xa.

Sở Ninh Dực nhíu mày, chẳng hiểu sao lại muốn đạp người này một phát.

“À đúng rồi, con một việc nữa đấy, bây giờ cậu mà xem tin tức sẽ thấy công chúa nhỏ nhà cậu nổi danh rồi.”

An Phong Dương dùng giọng điệu cứng rắn nói xong thì Sở Ninh Dực đã lập tức cúp điện thoại của anh, sau đó dừng xe ở ven đường. Sở Ninh Dực sợ chuyện con gái nhà mình bị đưa ra ngoài ánh sáng cho nên lập tức mở di động đọc tin tức.

Đọc xong, Sở Ninh Dực cuối cùng cũng thở dài một hơi, chỉ là chân mày của anh vẫn nhíu chặt lại.

Tin tức này còn áp đảo cả tin tức về Phong Phong, thân phận công chúa nhỏ của Sở gia là thân phận kinh người cở nào.

Ba của bé là Sở Ninh Dực, ba nuôi là ảnh đế Phong Phong, một người ba nuôi khác là Sở Lăng Phong của nhà họ Sở ở phía Nam thành phố, ông ngoại là Tư lệnh Quân khu thành phố A, bà ngoại là vợ của tỉ phú thế giới Lạc Vân, ông nội và bà nội của bé cũng từng là những nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố À này, bác của bé lại là nhà văn nổi tiếng thế giới, một cô bé như vậy chính đúng là bảo bối của cả cái thành phố A này mà.

Không ai đề cập đến thân phận của Thủy An Lạc chứng tỏ người tung tin này lên không có ác ý, thậm chí còn có ý tốt là dùng cái tin này chiếm cứ vị trí đầu để dễ tin tức về Phong Phong có thể hạ xuống.

Sở Ninh Dực nhíu mày, chẳng biết nghĩ tới điều gì mà nhịn không được phải bật cười, cố đúng là rất có tâm.

Trong bệnh viện, Thủy An Lạc vừa mới tới phòng làm việc của mình đã nhận được điện thoại của Cố Tiểu An: “Tôi đã đọc được tin tức rồi, cảm ơn cô nhé Tiểu An!”

“Cảm ơn tôi làm gì chứ! Hôm đó tôi nói với Lăng Phong là muốn nhận Bánh Bao Đậu làm con nuôi, anh ấy còn mừng ra mặt nữa kìa!” Cố Tiểu An cười nói: “Người của thành phố A thì vẫn chú ý tới chuyện của thành phố A hơn! Chuyện của Phong Phong chỉ cần nó không gây ra sóng gió gì, chờ bọn họ tìm được người đứng sau bức màn kia, tin tức trên trường quốc tế cũng sẽ nhanh chóng được đè xuống thôi.”

Thủy An Lạc nói: “Nói gì thì nói tôi vẫn phải cảm ơn cổ nhiều.”

“Nhưng mà có thật sự cam lòng cứ thế lộ con gái mình ra ánh sáng như vậy à?” Cố Tiểu An bật cười.

“Cho con bé ra ánh sáng cũng không có gì là không tốt! Đằng nào thì bọn họ cũng đâu biết con gái của tôi trông như thế nào đâu!” Thủy An Lạc cũng cười nói: “Tôi phải đi làm việc đã, có thời gian mời cô một bữa cơm nhé.”

“Được.” Cố Tiểu An đáp lời rồi cúp máy.

Thủy An Lạc cúp máy xong rồi lại mở máy ra, có lẽ làm như vậy thì bên phía quân đội sẽ không làm khó dễ Kiều Nhã Nguyễn quá mức đầu nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.