Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 412: Chương 412: Em kể cho anh nghe một chuyện này nhé?




Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cúi đầu bấm hết dãy số kia, còn vừa gọi vừa nói: “Anh đừng có lúc nào cũng đanh mặt với Lão Phật Gia như thế có được không, đây cũng đâu phải là lỗi của nó đâu.” Thủy An Lạc vừa dứt lời thì đúng lúc điện thoại được kết nối, cô cười tít mắt nói ra mục đích mình gọi.

Kiều Nhã Nguyễn nghe ra được Thủy An Lạc không hề để ý đến chuyện kia, nhưng cô vẫn thấy canh cánh trong lòng. May mà lần này Thủy An Lạc không xảy ra chuyện gì, nếu không thì cả đời này Kiều Nhã Nguyễn cũng không thể tha thứ cho bản thân được mất.

“Lạc Lạc, tao...”

“Ây da, mày cứ thử nói không đến đi, nếu mày cứ dùng cái giọng dè dặt đó để nói chuyện với tao thì thôi bọn mình tuyệt giao với nhau luôn đi, không phải giờ tao vẫn đang sống nhăn nhở ra đây à?” Thủy An Lạc vội ngắt lời Kiều Nhã Nguyễn. Thật ra cô còn phải cảm ơn Kiều Nhà Nguyễn nữa mới đúng, vì nếu không nhờ có Nhã Nguyễn chắc có lẽ cả cô và Sở Ninh Dực đều sẽ không tiến được đến bước đường này.

Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc nói vậy liền phì cười: “Tuyệt giao là tư thế gì vậy?”

“Ôi vãi, mày bậy bạ quá đi...” Thủy An Lạc cười khanh khách: “Chốt bảy rưỡi tối nay nhé, tao ở nhà đợi mày đấy!” Nói xong, thấy cô bạn thân có thể đùa lại được với mình Thủy An Lạc cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Thủy An Lạc cất điện thoại đi. Cô tựa lưng vào ghế liếc nhìn Sở Ninh Dực, một tay chống cằm. Cô phải nói chuyện rõ ràng với Sở tổng để anh đừng dọa Lão Phật Gia nhà cô nữa mới được.

“Sở Ninh Dực, em kể cho anh nghe một chuyện này nhé?” Thủy An Lạc lên tiếng.

“Nếu em muốn nói đỡ cho Kiều Nhã Nguyễn thì thôi khỏi bàn đi!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc lườm anh, “Sở Ninh Dực, em đang nói với anh chứ không phải hỏi ý kiến của anh, chuyện này em nhất định phải kể cho anh nghe mới được.”

Tay Sở Ninh Dực hơi run lên, xe bị đánh võng một cái hình chữ S, Thủy An Lạc hốt quá kêu lên một tiếng.

“Nói!” Sở Ninh Dực nghiến răng thốt ra, lá gan của cô ngốc này càng ngày càng lớn rồi.

Thủy An Lạc cười cười, giờ cô mới phát hiện Sở tổng nhà mình thật ra chỉ là một con mèo khoác da hổ, nhìn thì có vẻ dữ đấy nhưng thật ra anh cũng chẳng làm gì cô cả.

“Chuyện em kết hôn với anh mới đầu nó không biết đâu, sau này bọn mình ly hôn rồi nó lại càng không biết. Nhưng sau khi em mang thai, ở trường có rất nhiều người nói em là có con trước khi kết hôn, ngay đến bạn bè chung ký túc xá của em cũng nói xấu sau lưng em, chỉ có một mình nó là luôn đứng về phía em, ủng hộ em thôi. Có người nói em được kẻ giàu có nào đó bao dưỡng rồi bị vứt bỏ, nó liền chạy đi đánh nhau với người ta một trận, suýt nữa thì bị đánh dấu vào học bạ.”

“Bao dưỡng?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

“Ây da, đây không phải trọng điểm!” Thủy An Lạc nhìn anh với vẻ chán ghét.

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, ý bảo cô có thể tiếp tục được rồi.

“Thậm chí còn có người nói em là gái làng chơi, ngay cả bố đứa bé là ai em cũng không biết. Anh đoán xem lúc nó biết chuyện đó xong thì nó làm gì?” Giờ nghĩ lại Thủy An Lạc vẫn thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng hơn thế nữa là cảm động.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, một đứa tính tình đàn ông như Kiều Nhã Nguyễn sẽ làm những gì đúng là khó mà đoán được.

“Thế là trong cuộc thi nghe cấp bốn của toàn trường, nó công khai trên radio là nếu sau này còn nghe thấy bất cứ ai nói em là gái làng chơi thì nó sẽ không tha cho đứa đó. Kỳ thi năm ấy suýt thì bị nó phá tanh bành, giáo viên phát điên hết cả lên, còn nó thì mém chút nữa là bị đuổi học.”

“Đúng là chuyện mà cô ta có thể làm ra được.” Sở Ninh Dực hời hợt lên tiếng, nhưng điều này không đủ để xóa đi lỗi lầm mà Kiều Nhã Nguyễn phạm phải.

“Sau này trong trường bắt đầu có tin đồn rằng em với nó cùng là gái làng chơi, đều là gái điếm.” Giọng nói của Thủy An Lạc nghe như thể cô chẳng hề để ý gì đến chuyện đó cả.

Nhưng Sở Ninh Dực lại cau mày thật chặt, rốt cuộc thì trong một năm khi hai người ly hôn, một năm mà cô mang thai kia cô đã phải trải qua những gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.