Sở Ninh Dực nheo mắt bực bội nhìn cô, cáu tiết chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, “Đồ đần.”
Thủy An Lạc tự dưng bị mắng, phẫn nộ lườm anh một cái. Cô còn lâu mới đần, chỉ là không ngờ Viên Giai Di lại ngu đến thế thôi, không ngờ cô ta lại dám ra tay với cô ngay trước mặt Sở Ninh Dực. Hành động của cô ta thật khiến cô nghi ngờ không biết não của Viên Giai Di có tàn hay không nữa.
Thủy An Lạc đang định lên tiếng phản bác, cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở. Thủy An Lạc vội nhắm mắt lại. Sở Ninh Dực kéo chăn lên đắp cho cô, làm như cô chưa hề tỉnh lại.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối long lanh chuyển động, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Chuyện gì thế? Chẳng phải tôi vừa mới đi thôi khỏi thôi sao?” Lần này An Phong Dương đến một mình, anh đưa Mân Hinh về nhà rồi sau đó mới đến đây.
Viên Giai Di bị thương không nghiêm trọng lắm, đã được băng bó xong nên cũng đi theo An Phong Dương đến.
Về chuyện cô ta cũng bị ngã xuống khỏi bậc cầu thang, cô ta sẽ ghi hết mối hận này lên đầu Thủy An Lạc. Có điều Thủy An Lạc bị thương rất đúng lúc, như vậy Lan Hinh cũng có thể ra tay dứt khoát hơn.
“Ninh Dực, em xin lỗi, em thật sự không biết xe lăn lại mất khống chế như thế.” Viên Giai Di chỉ chực khóc lóc, một tay đặt trên cánh tay bị thương của mình, cô ta nói, “Em cũng không ngờ cô Thủy lại bị bước hụt bậc thang.”
Thủy An Lạc nằm đó, trong bụng lại đang chửi thầm, tổ sư, cứ giả vờ đi, tôi mượn cái bao tải của Lão Phật Gia đến cho cô tiếp tục bao biện nhé, bước hụt cái con khỉ, rõ ràng là cô giơ chân ra ngáng chân tôi thì có!
Nhưng cho dù Thủy An Lạc có muốn chửi cô ta đến thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn phải nhịn. Cô nhịn, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc trả thù được.
Sở Ninh Dực cúi đầu chăm sóc Thủy An Lạc, không nói gì.
An Phong Dương bật lên cười thành tiếng, giọng anh lạnh lùng, “Viên Giai Di, cô nghĩ nếu như không phải là vì chú Viên, thì với những gì cô đã làm cô còn có thể đứng đây được không? Đừng đem ân tình của chú Viên đối với chúng tôi ra làm vốn để cô hoang phí, cẩn thận có ngày rơi vào bẫy không thoát nổi đâu đấy.”
Viên Giai Di ngẩng phắt lên, đôi bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại.
“Ninh Dực, em...” Viên Giai Di vội lên tiếng giải thích.
“Anh hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.” Sở Ninh Dực quay lại, nhìn cô gái với đôi mắt đang tràn ngập tủi hờn, giọng nói của anh cũng lạnh lùng y như con người anh vậy.
Trong lòng Viên Giai Di tràn đầy thê lương. Cô ta định nói gì đó nhưng lại hơi gục đầu xuống, trong mắt cô ta hiện lên sự vắng lặng cùng với căm hận.
Thoắt cái căn phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh, Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn bình thuốc kháng sinh và giảm đau sắp truyền hết, anh quay sang nhìn An Phong Dương, “Đi làm thủ tục xuất viện hộ Lạc Lạc đi, tôi muốn đưa cô ấy về thành phố A.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.” Sở Ninh Dực nói rồi liền ấn chuông ở đầu giường, gọi y tá đến rút kim ra.
An Phong Dương cũng không hỏi nữa, quay người ra phòng bệnh.
Hai bàn tay của Viên Giai Di nắm chặt, buồn bã nói: “Ninh Dực, bây giờ cô Thủy đang bị thương, e là...”
“Em nên gọi cô ấy là cô Sở.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng, quay lại nhìn người đang ngồi trên xe lăn. Vẻ lạnh lùng trong mắt anh khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
Trái tim của Viên Giai Di thoáng chốc đã vỡ tan, cô Sở, vị trí này vốn dĩ nên thuộc về cô ta.
Y tá đến rút kim ra cho Thủy An Lạc. Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn, ánh mắt anh càng trở nên sâu xa hơn.
Tiểu Bảo Bối nằm trên giường, đôi mắt tròn to vẫn luôn dán vào tay mami, lại quay sang nhìn daddy nhà mình, bàn tay nhỏ bé vuốt ve tay mẹ từng chút một, cái miệng nhỏ bĩu ra như sắp khóc đến nơi.
Bàn tay to lớn của Sở Ninh Dực xoa đầu con trai. Tiểu Bảo Bối không khóc nữa, sau đó quay ra thơm chụt một cái vào tay mẹ. Trước đây lúc nào nhóc bị đau ở đâu, mami đều sẽ thơm nhóc.
Tay của Thủy An Lạc được con trai thơm một cái, cô khẽ động đậy nhưng lại được bàn tay của Sở Ninh Dực nắm chặt. Thủy An Lạc bỗng nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, cũng chỉ có thể thầm cảm động trong lòng.