Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3511: Chương 3511: Gầy như một con khỉ, thật khó coi! [4]




Sau khi hai người về nhà, Sở Vi bỏ đồ xuống rồi tiếp tục đi làm việc của mình.

Triệu Hân Hân bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong tủ lạnh, nghĩ xem buổi trưa sẽ ăn gì.

“Về chuyện hợp tác lần này, tôi đã nói bên đầu tư phải đưa ra được tất cả những thủ tục hợp pháp, nghe cho kỹ, tôi nói là thủ tục hợp pháp.” Sở Vi gọi điện trong phòng khách, Triệu Hân Hân vừa cất đồ vừa nhìn.

Người này ba năm trời vẫn không có gì thay đổi, có điều con người quá ngạo mạn, thảo nào đến giờ vẫn không có vợ.

Sở Vi gọi điện xong liền thu dọn đồ đạc ra ngoài, trước khi đi anh đưa chìa khóa dự phòng cho Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân nhìn anh ra ngoài, sau đó mới quay lại phòng bếp nấu đồ ăn, buổi chiều còn phải làm xong hợp đồng.

Cô đi du học nghành quản lý kinh tế, cũng có chút nghiên cứu về mặt pháp luật cho nên muốn soạn ra một bản hợp đồng cũng không phải chuyện khó.

Buổi chiều Triệu Hân Hân còn đang làm hợp đồng, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô nhíu mày, không buồn để ý, dù sao cũng không phải đến tìm cô.

Nhưng Triệu Hân Hân không định để ý tới không có nghĩa là người đứng ngoài cửa có ý định từ bỏ, liên tục ấn chuông.

Triệu Hân Hân tức giận đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Người ngoài cửa đại khái đã nghe thấy tiếng bước chân cho nên không tiếp tục gõ cửa, chỉ đứng im chờ cửa mở.

Triệu Hân Hân bực bội ra mở cửa, “Ai thế, Sở Vi không có nhà đâu.”

Cửa vừa mở ra cô liền nhìn thấy một cô gái đứng đằng sau, trông khá trẻ, vẻ ngoài khá là xinh xắn.

Cam Đình Đình!

Cảm giác đầu tiên của Triệu Hân Hân chính là người này.

Người mà nghe đâu đã theo đuổi Sở Vi ba năm.

Cam Đình Đình nhìn thấy Triệu Hân Hân thì sững ra mất một lúc lâu, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô là ai? Tại sao lại ở đây?”

Triệu Hân Hân hơi nhướng mày, nhìn Cam Đình Đình đang nhíu mày khó chịu, ăn ngay nói thật. “Tôi là khach trọ ở đây, nếu cô tìm Sở Vi thì cậu ta không có nhà đâu.”

“Khách trọ? Làm sao có thể? Sao anh ấy lại đi thuê chung với người khác được?” Cam Đình Đình khó tin nói, nên nhớ kiểu người có yêu cầu cao với không gian riêng tư như Sở Vi sẽ không bao giờ đồng ý thuê chung nhà với người khác.

“Vậy cô đi mà hỏi cậu ta ấy, nhỡ cậu ta thiếu tiền thì sao?” Triệu Hân Hân tỏ ra vô tội nói.

Sắc mặt Cam Đình Đình biến đổi, tiếp tục nhìn Triệu Hân Hân từ trên xuống dưới, rất gầy, hẳn không phải người trong lòng Sở Vi, dù sao người kia có dáng người mập mạp hơn cô gái này nhiều.

“Anh ấy làm sao mà thiếu tiền được, rốt cuộc cô là ai?” Cam Đình Đình nhíu mày mở miệng hỏi, “Anh ấy không thích người khác bước vào không gian riêng tư của anh ấy đâu.”

“Biết đâu đối với cậu ta tôi không phải là người khác thì sao.” Triệu Hân Hân tiếp tục vô tội nói, “Dù sao chúng tôi quen biết cũng được... để tôi tính cho cô coi nhé.” Triệu Hân Hân dường như rất nghiêm túc với vấn đề này. Cô và Sở Vi ngẫm ra đã quen nhau từ hồi tiểu học. Đến bây giờ đã tốt nghiệp đại học cũng phải hơn mười lăm năm rồi, nghĩ vậy, hình như cũng tính là thanh mai trúc mã.

Cam Đình Đình nhìn dáng vẻ tính toán của Triệu Hân Hân, chân mày nhíu lại, “Cô là bạn học của anh ấy?”

Triệu Hân Hân gật đầu, chỉ có thể nói đây đúng là bác sĩ tâm lý, chuyện này mà cũng có thể nhìn ra được.

“Hiện giờ đúng là cậu ta không có nhà thật, hay là cô gọi điện cho cậu ta đi, xem xem lúc nào thì cậu ta về.” Triệu Hân Hân tựa trước cửa nhìn cô gái bên ngoài. Cô nàng này thật là bền lòng, đối mặt với Sở Vi ba năm mà vẫn còn nhiệt tình như vậy được.

“Không cần, tôi vào trong chờ anh ấy.” Cam Đình Đình nói, đẩy Triệu Hân Hân ra định đi vào.

Triệu Hân Hân nhanh nhẹn lách người qua chặn lối đi của Cam Đình Đình, “Ngại quá, hiện giờ tôi cũng ở đây, cho nên cô không thể vào được.” Người thích Sở Vi, nói thật, cô chẳng thể ưa nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.