Sở Vi đi vào, không để ý đến Cam Đình Đình vẫn còn khóc lóc ở bên ngoài nữa.
Triệu Hân Hân áp vào cửa, nhìn người nào đó đi vào phòng bếp rót nước, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, “Chậc chậc chậc, người ta khóc lóc thương tâm thế kia cơ mà, sao tôi không biết cậu có cả người trong lòng nhỉ. Lẽ nào năm đó cậu từ chối tôi cũng vì người trong lòng cậu?”
Sở Vi quay đầu lại, tiếp tục lạnh lùng nhìn cô một cái, “Chỉ nói linh tinh là giỏi.”
Sở Vi nói xong, đang định bỏ đi, lại thấy Triệu Hân Hân cầm hợp đồng tới, “Gì đây?”
“Cậu mù à, không biết tự xem lấy à?” Triệu Hân Hân trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó đặt bản hợp đồng trước mặt cô: “Tôi vừa tra xét giá phòng bên này, thuê chung một tháng đại khái khoảng năm ngàn nhân dân tệ, tôi gửi cậu sáu ngàn đi.”
Sở Vi nghe cô nói vậy, chân mày nhíu lại, sau đó ném hợp đồng lại cho cô, “Biến đi, bạn học mười mấy năm với nhau tôi còn lấy tiền của cậu? Tôi thiếu tiền đến thế à?”
“Anh em ruột còn phải tính nợ nần cơ mà.” Triệu Hân Hân đuổi theo, nhét hợp đồng vào tay cậu, “Cậu không thu tiền tôi sẽ đi tìm chỗ khác.”
Sở Vi cúi đầu nhìn bản hợp đồng bị nhét vào, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Triệu Hân Hân, cậu đi Mỹ được ba năm, giờ thành ra rạch ròi như thế à?”
“Tôi mặc kệ đấy, tiền này tôi phải đưa cho cậu, cậu cũng đâu phải chồng tôi, đây cũng không phải nhà của tôi.”
Triệu Hân Hân nói xong liền thấy Sở Vi xoạt một tiếng giật lấy hợp đồng, sau đó cầm lấy bút ký tên.
Triệu Hân Hân: “...”
Cái quần gì thế, cảm giác này thật là tệ.
Triệu Hân Hân nhìn Sở Vi ký xong, sau đó nhận lấy hợp đồng.
“Cọc một trả ba, giao tiền đi, tổng cộng là hai vạn tư.” Sở Vi đóng bút máy lại, hờ hững nhìn Triệu Hân Hân.
Triệu Hân Hân: “...”
Móa nó, đây là trò quỷ gì vậy.
Triệu Hân Hân xoay người quay lại gian phòng của mình, sau đó cầm lấy ví tiền đi ra, đếm lấy ba vạn, sau đó đưa cho Sở Vi: “Năm tháng, cất đi.”
Sở Vi cúi đầu nhìn chồng tiền trong tay mình, “Triệu Hân Hân, cậu mang nhiều tiền mặt theo người như vậy không sợ bị cướp à?”
“Cậu kệ tôi, tôi có mang tiền của cậu đâu?” Triệu Hân Hân nói, bỗng nhiên đẩy anh ra, sau đó quay về phòng của mình.
Sở Vi nhìn cánh cửa phòng đã bị đóng sầm lại, thân thể không kìm được mà run lên một cái. Tính tình của cô nhóc này đã bị nước Mỹ làm hư rồi, thực sự không nên để cô ấy đi ra ngoài.
Kiều Vi Nhã nghe Triệu Hân Hân kể lại, cười ngã ngửa ra giường của Sở Lạc Duy, “Sao cậu đem theo nhiều tiền như thế làm gì?”
“Vấn đề này rất nghiêm trọng à?” Triệu Hân Hân đen mặt hỏi.
“Đương nhiên là nghiêm trọng, làm gì có ai đang tự dưng lại vác mấy vạn tiền mặt theo chứ.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng nói, chuyện này quả thực rất kỳ quái. Dù sao hiện giờ mọi người cơ bản đều dùng di động để thanh toán, còn ai cầm tiền mặt nữa.
“Ông đây thiếu cảm giác an toàn có được không?” Triệu Hân Hân lớn tiếng nói, “Sao bây giờ cậu lắm chuyện thế hả?”
Kiều Vi Nhã chớp mắt, ngồi dậy từ trên giường, sau đó mới nói: “Hân Mập, có phải cậu đã gặp phải chuyện gì đúng không?”
“Cút, ông đây vẫn ổn, cậu đừng nói vớ vẩn, tớ nói cậu nghe, bây giờ tớ sẽ qua ở với các cậu, ở nhà đối diện.” Triệu Hân Hân lớn tiếng nói, “Mau đưa chìa khóa đây.”
“Cậu muốn qua đây ở tớ không có ý kiến, nhưng cậu đã nói với Sở Lạc Duy chưa?” Kiều Vi Nhã cười tít mắt nói.
Triệu Hân Hân: “...”
Cô... không dám!