Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3516: Chương 3516: Gầy như một con khỉ, thật khó coi! [9]




Sở Vi bước qua cầm lấy tài liệu trên bàn mình, sau đó bỏ bản tài liệu trong tay xuống.

“Đến bên Tần tổng xem hợp đồng một lúc, đây là bản cuối.” Sở Vi nói, nhìn Sở Lạc Duy, giống như đang hỏi: Còn gì để nói không?

Sở Lạc Duy khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn bản hợp đồng cậu mang tới, “Nghe nói văn phòng công ty của Tần tổng và công ty của người nào đó ở cùng một tòa nhà nhỉ?”

“Cậu biết đưa chuyện như thế từ khi nào vậy? Mau xem cái này rồi ký tên đi, còn phải tiến hành bước tiếp theo nữa.” Sở Vi nói, nhấn trên điện thoại nội bộ trên bàn: “Tiểu Trương, pha giúp tôi ly cà phê.”

Sở Lạc Duy cầm hợp đồng đứng dậy, nhìn Sở Vi đang nới lỏng cà vạt, “Lát nữa còn phải họp, cậu chuẩn bị một chút đi.”

“Ừ.” Sở Vi đáp lời, nhìn Sở Lạc Duy đi ra ngoài.

Khi Sở Lạc Duy trở lại phòng làm việc của mình, di động vẫn còn đang thông.

“Sao rồi, sao rồi, có phải anh ấy qua bên kia không?” Kiều Vi Nhã ở bên kia lớn tiếng mở miệng hỏi.

“Cậu không đi làm à?” Sở Lạc Duy không nghĩ tới, có một ngày mình cũng có thể lắm chuyện đến như thế, lại đi vì cô ấy mà hỏi thăm vấn đề như vậy.

“Đi chứ, không phải tôi đang cắm cắm chốt chờ ngôi sao kia đây sao?” Kiều Vi Nhã ở đầu bên kia mở miệng nói, vô cùng khó chịu.

“Bao nhiêu loại phóng viên khác không làm, cứ đòi làm “chó săn”, mệt cũng đáng đời cậu.” Sở Lạc Duy quở trách một câu, thật sự là không hiểu con gái Ảnh đế như cô tại sao lại muốn đi làm “chó săn” nữa.

“Cái này gọi là khiêu chiến bản thân, cậu làm sao mà hiểu được.” Kiều Vi Nhã ngáp nói, “Không nói chuyện với cậu nữa, ngôi sao kia đi ra rồi. Hôm nay tôi nhất định phải khui ra được một tin động trời.”

“Tiểu Bất Điểm...” Sở Lạc Duy chưa dứt lời, người bên kia đã cúp điện thoại.

Trên gương mặt Sở Lạc Duy có chút bực bội. Hiện tại Tiểu Bất Điểm vì đi rình mò các ngôi sao, có lúc hơn nửa đêm còn phải đi ra ngoài. Điều này khiến cho Sở Lạc Duy rất không thoải mái, lần nào cũng muốn ném cái máy ảnh của cô đi, xem cô đi ra ngoài thế nào.

Không, có lẽ chặt chân của cô ấy đi sẽ nhanh hơn.

Ngày đầu tiên Triệu Hân Hân đi làm, chịu đủ loại làm khó. Cô cũng lần đầu tiên thực sự cảm nhận được ý tứ của Sở Vi.

Đây là một thương trường nhỏ, nếu như ngay cả cái thương trường nhỏ này cũng không khống chế được thì làm sao có thể lợi dụng những người này để khống chế thương trường lớn hơn ngoài kia.

Vấn đề đầu tiên Triệu Hân Hân gặp phải chính là vốn xoay vòng một dự án đầu tư chung với một công ty khác đang xuất hiện vấn đề gián đoạn.

Mà người phụ trách hạng mục này cũng không hề có ý định giúp đỡ cô.

Thư ký của Triệu Hân Hân cũng là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn. Triệu Hân Hân biết, đây là ý của phòng Nhân sự, cố tình sắp cho cô một người mới, chính là để làm khó cô.

Cô bé thư ký tên là An Quả Nhi, là một cô nàng rất khéo léo, làm việc rất chịu khó, đáng tiếc đối với hai con gà mờ này mà nói cũng không có tác dụng gì.

Triệu Hân Hân hỏi An Quả Nhi. An Quả Nhi thuộc dạng hỏi một không biết ba. Bởi vì cô ấy cũng vừa mới được nhận vào làm, mấy ngày trước mới lấy được bằng tốt nghiệp.

“Tổng giám đốc, tôi nghĩ bọn họ đang có ý chỉnh cô đấy.” An Quả Nhi nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nhắc nhở nói.

Triệu Hân Hân muốn khóc, cả thế giới đều có thể nhìn ra được mà.

“Chuyện hợp tác với tập đoàn Mân Nhã cô không biết gì hết à?”

An Quả Nhi lắc đầu, “Tôi cũng vừa mới tới thôi.”

“Thật là khéo, tôi cũng vậy.” Triệu Hân Hân cố tìm niềm vui trong đau khổ nói, sau đó hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vai An Quả Nhi, “Được rồi, đi gọi người phụ trách trước của chuyện này tới đã, tôi cũng muốn xem xem ông ta có định giả câm giả điếc đến cùng hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.