Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1823: Chương 1823: Ghen tuông tốt cho sức khỏe [4]




Sắc mặt của Phong Phong cũng ngày càng tối sầm xuống.

Tiểu Bất Điểm nhìn thoáng qua radio, rồi lại nhìn Phong Phong: “Đang nói về ba đó!” Bé con nghe được hai chữ Phong Phong liền biết ngay đang nói về ai.

Phong Phong nhẹ nhàng xoa đầu con gái rồi đặt bé xuống một bên, sau đó rút di động ra.

Chuyện về mẹ của con gái Phong Phong trở nên nóng hổi, trong nháy mắt đã chiếm cứ vị trí đầu tất cả các trang báo. Ảnh chụp cũng không ít nhưng chủ yếu là ảnh chụp bóng lưng từ cách đây ba năm. Cũng không khó để nhận ra người trong ảnh là ai.

Phong Phong thầm tính toán thời gian mà Kiều Nhã Nguyễn rời đi, qua tầm sáu ngày rồi, điều đó cũng có nghĩa là chẳng mấy chốc sẽ tới ngày kết thúc diễn tập nghiệm thu tân binh.

Phong Phong nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn vừa mới về ký túc xa, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy di động đặt trên bàn kêu lên inh ỏi.

Đúng lúc Triệu Phi Phi bước vào: “Ôi, cậu về rồi đấy à? Di động của cậu kêu nhiều lần lắm rồi đó. Tôi có giúp cậu sạc một lần, hình như toàn là mẹ câu gọi thôi!” Triệu Phi Phi vừa nói vừa tháo mũ xuống đi vào phòng tắm.

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày. Cô cởi đồ huấn luyện ra quăng lên giường, sau đó mới cầm di động lên. Sau khi cô thấy tên người gọi tới hiện trên màn hình thì hơi bĩu môi: “Alo.”

“Vợ à, có chuyện anh muốn báo cáo với em một chút.” Phong Phong dè dặt nói.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên giường cởi giày da và thắt lưng của mình, sau đó duỗi chân, nói: “Thế nào, bị ký ức gặm nhấm không chịu nổi cho nên phạm lỗi rồi à?”

“Nói linh tinh, ý chí cách mạng của chồng em cứng rắn lắm đấy nhé!” Phong Phong xì một tiếng, thế nhưng nghĩ đến vấn đề hiện tại thì thái độ trở nên nghiêm túc hơn: “Có thể cấp trên của em sẽ tới tìm em đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy vậy, tim đập thịch một tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn cảnh vệ đang đứng trước của phòng mình. Đó là cảnh vệ của Thủy Mặc Vân.

“Em nghĩ anh xóa hai chữ có thể đi được rồi đó. Phong Phong, anh lại làm cái gì thế hả? Anh chờ đấy cho ông đây, đợi ông đây về rồi sẽ xử lý anh!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cúp di động.

Cảnh vệ cười ha hả: “Thiếu úy Kiều, Thủ trưởng mời cô qua đó một chuyến.”

Kiều Nhã Nguyễn lại khom lưng đi giày vào, trong đầu vẫn đang nghĩ về đủ loại tình huống, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Phong Phong cúi đầu nhìn di động đã tắt ngúm, rồi lại nhìn đôi mắt to tròn long lanh của con gái, cuối cùng chỉ có thể che mặt lại thở dài.

“Gần đây đừng có nhận cho tôi phim truyện hay quảng bá gì gì đó. Ông đây phải dưỡng thương!” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

George không nói một lời mà chỉ tiếp tục lái xe. Không thể không nói, núi cao còn có núi cao hơn, Phong Phong rất tự giác tính toán xong cả thời gian dưỡng thương của mình.

Dù sao một khi để cô gái như Kiều Nhã Nguyễn biết chuyện này thì chắc chắn hình phạt không chỉ đơn giản là quỳ bàn giặt là có thể giải quyết được. E là có quỳ lên xương rồng cũng chưa chắc đã hết giận.

“Vậy phải làm sao bậy giờ? Cô Kiều là người có thân phận đặc biệt, nếu là người bình thường thì chắc chắn không thành vấn đề!” George nói thực.

“Anh cho rằng cái kẻ gây chuyện bị ngu sao? Cũng chính vì lý do như vậy cho nên kẻ đó mới tung ra tin tức này đấy!” Phong Phong nói, ngoài lo lắng ra, anh lại cảm thấy hơi vui vui trong lòng.

Để xem lần này ai đó định chạy thế nào, khắp thiên hạ này đều biết cô là người của anh rồi, đã thế còn biết cô chính là mẹ của con gái anh nữa.

Cảm giác này so với việc bị ăn đòn thì phải nói là sướng tê người.

George liếc nhìn người đàn ông đang cười thô bỉ đằng sau qua kính chiếu hậu, cuối cùng đành chọn im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.