Thủy An Lạc cúi đầu, Hà Tiêu Nhiên đứng bên cạnh giường nhìn cô.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng cũng chiếu vào hai bàn tay đang chồng lên nhau của Thủy An Lạc.
Lúc này cô giống như một đứa bé mắc lỗi đang chờ cô giáo chủ nhiệm tuyên bố hình phạt.
“Tôi cho rằng cô là người không thích hợp nhất với Ninh Dực.”
Thôi toi đời, cô chủ nhiệm cất lời rồi.
Những ngón tay đan vào nhau của Thủy An Lạc lại càng siết chặt hơn.
“Có điều, cô lại là người duy nhất có thể khiến con trai tôi không còn tỏ ra lạnh lùng nữa.”
Hở?
Thủy An Lạc ngẩng phắt nhìn nhìn bà. Cái cô trông thấy không phải là cái nhìn lạnh lùng như trong tưởng tượng, tuy mặt bà vẫn đanh lại như cũ, nhưng không còn vẻ chê bai, ghét bỏ trước kia nữa.
“Dù cô vẫn ngây ngô như một đứa trẻ giống như hai năm về trước, nhưng suy cho cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, trước đây là do tôi yêu cầu cô quá cao rồi!” Hà Tiêu Nhiên nói xong, sắc mặt của bà ta ôn hòa hơn mấy phần.
Thủy An Lạc hơi mím môi, nhưng vẫn không giấu nổi nét cười trên khóe miệng.
Thế nên cô được bà chấp nhận rồi sao?
Trong cái rủi có cái may, tuy cô không làm gì nhưng tự dưng được mẹ chồng thừa nhận thế này cũng vui quá đi mất.
“Cháu sẽ cố gắng không gây họa nữa ạ.” Thủy An Lạc cúi đầu lí nhí nói.
Hà Tiêu Nhiên trông thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô liền bật cười.
Thủy An Lạc ngẩng lên chống cằm nhìn mẹ chồng mình cười, nhưng lúc cô ngẩng lên thì Hà Tiêu Nhiên đã thu lại nụ cười trên mặt.
“Tuy là tôi đã chấp nhận cô rồi nhưng bà nội của nó thì chưa đâu. Trước đây bà không ở nhà thì không nói, nhưng giờ muốn qua được cửa của bà thì không dễ dàng thế đâu. Đừng tưởng hai đứa ở bên nhau sẽ là kết thúc viên mãn, nên nhớ người nhà chính là một bộ phận quan trọng để tác thành một cuộc hôn nhân đấy.” Hà Tiêu Nhiên trầm giọng nói, vì nhìn bà và chồng có vẻ tình cảm thế thôi nhưng mẹ chồng vẫn luôn là vấn đề bắt ngang trong mối quan hệ của hai người.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cô thật sự muốn nói rằng chỉ cần Sở Ninh Dực cảm thấy cô tốt là được rồi, không ngờ rằng mẹ chồng của cô lại sắc bén như vậy.
“Nhưng tại sao lại thế ạ?” Thủy An Lạc không hiểu tại sao ngay đến mẹ chồng còn chịu chấp nhận cô rồi mà bà nội lại không chịu.
“Sở gia này không giống như những gì mà cô thấy đâu, sau này rồi cô sẽ biết.” Hà Tiêu Nhiên nói xong lại dặn cô phải điều trị vết thương cho tốt, sau đó mới ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Hà Tiêu Nhiên ra ngoài, Thủy An Lạc nghe thấy bà mắng Sở Ninh Dực thêm mấy câu nữa rồi mới chịu về.
Sở Ninh Dực đi vào, Thủy An Lạc làm cái mặt quỷ với anh, mới sáng sớm đã bị mắng té tát thế này thì ngày hôm nay nhất định là xui xẻo rồi.
Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống mép giường, sau đó lại nhìn lên đầu cô: “Còn đau không?”
Thủy An Lạc lắc đầu rồi ngồi luôn xuống đùi anh, hai tay vòng qua ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực: “Giải thích đi, em nghe đây.”
Sở Ninh Dực trở tay chống xuống giường, tay còn lại đỡ hông Thủy An Lạc: “Em có chắc là em muốn nghe anh giải thích chứ không phải là đang...” Sở Ninh Dực vừa nói vừa từ từ nhích tới sát bên tai của cô, thấp giọng thì thầm: “Cám dỗ anh không?”
Thủy An Lạc nghe được lời nói đầy mờ ám ấy, lại cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc, cả người bất giác run lên.
Bàn tay đang ôm lấy eo cô của Sở Ninh Dực bỗng siết chặt hơn, giọng có chút đè nén nói: “Đừng cử động.”
Thủy An Lạc hơi sửng sốt, rồi cô chớp mắt cúi đầu xuống, sau đó...
Đỏ mặt!
Thủy An Lạc không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, cô thề là cô không hề cố ý.
Sở Ninh Dực cố gắng nhịn xuống ngọn lửa bỗng nhiên cháy bùng lên kia. Anh nhìn gương mặt đỏ bừng đang lúng túng cười của Thủy An Lạc lại không nhịn được muốn chọc cô thêm chút nữa. Thế là Sở Ninh Dực lại khẽ thì thầm vào tai cô: “Hay nói đúng hơn là em thật sự đang dụ dỗ anh?”
Giọng của anh trầm quá, gợi cảm quá đi mất.
Thủy An Lạc điên cuồng nuốt nước miếng.
Cô thầm gào thét trong lòng: Mẹ nó, rốt cuộc thì là ai đang cám dỗ ai đây hả?