Kiều Tuệ Hòa nhíu mày, nhưng vẫn yên lặng nhìn bọn họ.
“Ha ha, hãm hại mày?” Lâm Thiến Thần bước từng bước đến gần Thủy An Lạc, “Mày có gì đáng để tao hãm hại, nói cho cùng cũng chỉ là một kẻ đáng thương khiến ba mình tức đến mức phải nằm viện, đến ngay cả mẹ ruột cũng không cần mà thôi.”
“Cô nói bậy.” Thủy An Lạc tức giận phản bác.
“Lẽ nào tao nói sai à? Làm loạn tại sinh nhật của chị gái mình, chính là vì muốn ba mình tức chết còn gì?” Lâm Thiến Thần lạnh lùng trào phúng.
“Lâm Thiến Thần, đây mới là bộ mặt thật của cô à?” Sở Ninh Dực càng nắm chặt lấy tay Thủy An Lạc hơn, tựa như muốn trấn an sự kích động của cô.
Thân thể Lâm Thiến Thần thoáng run lên, trong lòng kinh hãi. Cô ta đang làm gì trước mặt Sở Ninh Dực thế này? Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô ta biết mình đã không còn đường lui nữa, cho nên cô ta đành phải bất chấp tất cả mà theo lao thôi.
“Sao hả, lúc này mày chỉ biết trốn sau lưng đàn ông như một con rùa rụt cổ thế thôi à? Thủy An Lạc, nói cho cùng mày cũng chỉ là một đứa đê tiện, hèn hạ chỉ biết lợi dụng con cái ra để tranh thủ sự đồng cảm của đàn ông mà thôi.”
Lâm Thiến Thần vừa dứt lời, xung quanh bỗng rơi vào bầu không khí trầm mặc.
Một Lâm Thiến Thần ưu nhã hơn người, thế mà hôm nay lại nói ra những lời như vậy, sao có thể khiến người ta không kinh ngạc cho được.
Lâm Thiến Thần nhìn Thủy An Lạc vẫn mím môi run rẩy, thầm hả hê vui sướng vì đã thắng, có nhìn kiểu gì thì chẳng qua cũng chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, muốn đấu với cô ta sao?
Lồng ngực Thủy An Lạc phập phồng, tựa như đang cố áp chế cảm xúc của mình, cuối cùng cô cắn chặt răng, gằn từng chữ một:“ Lâm Thiến Thần, cô muốn trốn sau lưng đàn ông, trước tiên thì cô cũng phải có được người đàn ông đó đã. Để có thể lợi dụng được con cái, thì cô cũng phải có con trước mới được. Đáng tiếc, cô lại chẳng có cả hai thứ này!”
Lâm Thiến Thần bị câu này của Thủy An Lạc giết chết trong nháy mắt.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, trong ánh mắt chứa sự khen ngợi, được lắm, công lực độc miệng của cô nhóc này đúng là được thừa hưởng lại từ anh rồi.
Sau khi nghe Thủy An Lạc nói ra câu nói đó, rồi lại thấy ánh mắt dịu dàng của Sở Ninh Dực dành cho Thủy An Lạc, mọi lí trí của Lâm Thiến Thần đều đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta như bị phát điên mà gào thét ầm ĩ lên: “Thủy An Lạc, mày là một con khốn đê tiện, giống hệt như mẹ mày!”
“Chát!!!”
Tiếng thét chói tai của Lâm Thiến Thần đồng thời vang lên với tiếng bạt tai mà Thủy An Lạc vừa giáng xuống.
Lòng bàn tay cô tê rần, nhưng cảm giác tê rần này lại khiến lý trí cô tỉnh táo hơn nhiều.
Lâm Thiến Thần bị đánh, điều này nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Thủy An Lạc, anh có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn trong tay anh đang run rẩy.
“Thủy An Lạc!!!” Lâm Thiến Thần gào ầm lên.
“Nói năng lỗ mãng, tất nhiên là đáng bị dạy dỗ.” Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng, rõ ràng là anh đang bảo vệ cô mà không cần cho bất cứ ai lý do nào hết, giống hệt như lần Thủy An Lạc đánh Thủy An Kiều, chỉ cần có anh ở đó, ai dám cản?
Mẹ và con trai, đây là hai điểm không thể chạm vào của Thủy An Lạc, không ai có thể động vào hai người này của cô. Vậy mà Lâm Thiến Thần vừa hay đã chạm phải giới hạn của cô.
“Lâm Thiến Thần, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có nhắc đến mẹ tôi.” Thủy An Lạc cắn răng tức giận nói.
Lâm Thiến Thần bị tát, cả hiện trường lại rơi vào trạng thái khó xử thêm lần nữa.
Kiều Tuệ Hòa chứng kiến tất cả nhưng không hề nhúng tay vào, vì chính bà cũng không ngờ Lâm Thiến Thần có thể thốt ra những lời như vậy.
Sở Ninh Dực nhìn Lâm Thiến Thần rồi lại nhìn cô nhóc đang tức đến run rẩy trong lòng, lúc này anh cảm thấy cũng đã đến lúc rồi, chí ít thì cô nhóc nhà anh cũng xả giận được rồi, tiếp theo đây sẽ là thời gian của anh.
Nhóm dịch: Mèo Xinh