Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2051: Chương 2051: Giỏi lắm, thím vu của tôi [7]




Sở Ninh Dực nói xong lại xóa Laurence đi, điền vào bên trong vòng căn cứ.

“Ông ta là một trong số những nhà nghiên cứu.” Sở Ninh Dực nói, đặt chiếc bút trong tay xuống.

An Phong Dương có một giây khiếp sợ, là thực sự khiếp sợ, khiếp sợ với sơ đồ quan hệ càng ngày càng hỗn loạn, rồi lại càng ngày càng rõ ràng này.

Trong sơ đồ này, James đã bị xóa sổ, nhưng còn rất nhiều kẻ vẫn tồn tại.

“Bạch Dạ Hàn thì sao? Chắc cậu ta cũng đã tham gia vào rồi chứ?” Hai tay An Phong Dương nắm chặt, mạng lưới này quá lớn, lớn đến độ bất cứ kẻ nào cũng có thể là một thành viên trong đó.

Nhưng Bạch Dạ Hàn đã từng là anh em của bọn họ.

Tay Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, nhanh chóng đóng nắp bút lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Từng không phải, nhưng chắc giờ thì phải rồi.”

An Phong Dương nhắm mắt, hít thở sâu rồi mới mở mắt ra.

“Nói cách khác, bây giờ chúng ta nhất định phải tìm được thím Vu, bảo vệ bà ấy.” An Phong Dương trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực vẫn nhìn sơ đồ, nhìn những mũi tên và những cái tên phức tạp bên trên.

Sở Ninh Dực là một quái nhân, đây là điều tất cả mọi người đều biết. Nghiêm túc mà nói, anh cũng là một kẻ biến thái, một kẻ tâm thần. Chỉ có điều, anh có Thủy An Lạc, thiên tài và kẻ điên, vĩnh viễn chỉ cách nhau một bức tường, mà Thủy An Lạc chính là bức tường của anh.

Sở Ninh Dực vươn tay xoa cằm, suy nghĩ một lúc rồi đặt Cố Minh Hạo vào một vị trí gần với vòng tròn hơn so với James.

“Hắn là người thi hành, cũng có thể là một trong những kẻ tiếp cận với trung tâm nhất. An Tam, đây là một ván cờ, tôi nghĩ có thể còn thú vị hơn so với chúng ta nghĩ nhiều.” Sở Ninh Dực nói, khóe miệng hơi nhếch lên, xen lẫn chút mùi vị của máu tanh.

An Phong Dương ngẩng đầu, lại không có sự hưng phấn như Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vẫn nhìn sơ đồ kia, An Phong Dương đã chậm rãi đi ra ngoài.

Bên ngoài bữa sáng đã được chuẩn bị xong, An Phong Dương bước qua nhìn rồi quay lại nhìn Thủy An Lạc.

“Lạc Lạc, em biết dũng sĩ và ác ma khác nhau ở chỗ nào không?” An Phong Dương mở miệng hỏi, nghiêm túc hơn trước kia rất nhiều.

Thủy An Lạc đang chuẩn bị bát đũa thoáng khựng lại.

“Bọn họ đều thích sự kích thích, nhưng là dũng sĩ hay ác ma, thường chỉ cách nhau một ý niệm.” An Phong Dương vươn tay cầm lấy cánh tay của Thủy An Lạc, “Mạng lưới này, đã lớn đến độ có thể khơi dậy tham vọng của bất cứ kẻ nào, em có hiểu anh nói gì không?”

Thủy An Lạc ngẩng đầu, ánh mắt trở nên mờ mịt, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, “Em tin anh ấy, anh ấy biết mục đích của bản thân là gì, cũng biết giới hạn của mình đến đâu.”

Lần này người ngẩn ra lại là An Phong Dương.

Sau một lát anh cười nhẹ thành tiếng, “Mấy năm nay, đúng là anh đã bảo thủ hơn nhiều. Cũng đúng, cậu ấy luôn biết mình muốn gì, còn anh thì lại thấy hơi chùn bước trước mạng lưới này.”

Thủy An Lạc tựa bên cạnh bàn nhìn anh, “Anh Xinh Trai, chỉ là anh đang quá lo lắng cho chị Mân Hinh thôi, bởi vì chị Mân Hinh đã ở trong mạng lưới đó nên anh mới bị loạn ấy mà.”

An Phong Dương đưa tay lên xoa xoa đầu cô, “Không sao, anh đi trước, lát nữa bảo Tiểu Bảo Bối sang tìm anh nhé.”

Thủy An Lạc gật đầu, nhìn An Phong Dương bước đi.

Thủy An Lạc nhìn về phía phòng làm việc, nhưng không bước vào quấy rầy Sở Ninh Dực, hiện giờ, anh đang cần sự yên tĩnh.

Cho nên, Thủy An Lạc vẫn chọn cách đi gọi bọn trẻ dậy ăn sáng trước.

Trong phòng làm việc, sơ đồ đã bị Sở Ninh Dực gạch đi mấy lần, lại dựng lại một mạng lưới quan hệ mới, ngày một rõ ràng hơn, khiến anh càng lúc càng cảm thấy hứng thú.

Cho đến khi một bản sơ đồ quan hệ hoàn toàn mới rõ ràng xuất hiện trước mặt anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.