Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2892: Chương 2892: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai [2]




Lời của Cố Tỉ Thành hòa cùng tiếng mưa bên ngoài, giọng anh không lớn, nhưng nghe rất rõ ràng.

Tí tích tí tách...

Tiếng vọng biến mất, chỉ còn tiếng mưa vẫn rơi.

Cơ thể đang dựa vào cửa của Sở Húc Ninh khẽ căng lên, xung quanh như có sự giận dữ tràn ra.

“Cũng phải, cậu Cả nhà họ Cố, con trai của Cố Tước Tỉ, thì cũng chẳng có gì là không xứng với con gái của nhà họ Sở cả.” Sở Húc Ninh nói như tự giễu, quay người bỏ đi.

“Lão Sở, cậu có biết bản thân cậu phạm phải một lỗi lầm lớn tới mức nào không? Tình yêu nó rẻ đến mức cậu có thể nắm bắt bất cứ lúc nào. Nhưng khi người bằng lòng cho cậu tình yêu quay đi rồi, cậu mới biết nó quý giá tới mức nào, bởi vì có khả năng cậu sẽ không bao giờ nắm bắt được nó nữa.” Cố Tỉ Thành nói rất nghiêm túc. Nhìn cánh cửa đã đóng lại, anh thở dài, quay người về văn phòng của mình.

Sở Lạc Nhất chạy về ký túc xá, chỉ có thể thay quần áo một lần nữa. Quần áo cô mang theo không nhiều, cơn mưa này không biết bao giờ mới tạnh, cô phơi quần áo ở đâu bây giờ?

Sở Lạc Nhất vừa thay đồ xong, ngoài hành lang đã vang lên giọng của một nữ sĩ quan bảo họ thay quần áo, sửa soạn cẩn thận, các chiến hữu ở bộ phận bếp sẽ mang canh gừng tới.

Canh gừng?

Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật, quân đội này có tính người quá vậy.

Trong ký túc xá của khu người nhà quân nhân.

Sở Lạc Duy đang nhìn máy tính mà ngơ ngẩn. Sở Vi dè dặt biến thành một người vô hình, nhưng sau khi nhận được một cuộc gọi, không thể không nói chuyện với cậu.

“Điện thoại của Mạch Thụy, cô ta muốn thảo luận với cậu về vấn đề kịch bản.”

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn Sở Vi, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, “Nói với cô ta, tôi không có hứng thú với người phụ nữ từng bị người ta chơi.”

Sở Vi: “...”

Ghê gớm vừa chứ.

“Nói nguyên văn.” Sở Lạc Duy nói xong, đặt máy tính xuống, đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Sở Vi nói lại câu đó, không quan tâm người ở đầu dây bên kia đã tức giận đến mức nào mà nhìn về phía Sở Lạc Duy, đi tới bên cạnh cậu rồi nói, “Bộ phim điện ảnh này không cần thông qua thủ tục trong nước, một khi bên Mỹ lập dự án, chúng ta muốn lấy lại cũng khó.”

“Đổi phương hướng khác, nếu như người chúng ta kiện là người ăn cắp bản quyền cuốn sách này thì sao?” Sở Lạc Duy hỏi.

“Nghiêm túc mà nói, ba trao lại đồ đạc của mình cho con trước lúc lâm chung thì vẫn là hợp pháp.” Sở Vi lên tiếng nhắc nhở.

Ngón tay Sở Lạc Duy gõ nhẹ lên cửa sổ, trong đầu vẫn văng vẳng nói của Kiều Vi Nhã: Nếu thích cũng phải thích người như anh Cả chứ.

Cô ấy từ nhỏ đã thích anh trai cậu.

Cô ấy thực sự thích kiểu người như anh trai cậu sao?

Anh trai rất dịu dàng, nhưng sự dịu dàng của anh trai đã dành hết cho chị Miên Miên rồi, không phải sao?

Sở Vi nói xong, phát hiện Sở Lạc Duy đang mất hồn, nghĩ một hồi lại không nói gì nữa, chủ động lùi về sau mấy bước, định rời đi.

“Sở Vi, có phải cậu cũng cảm thấy anh trai tôi dễ chung sống hơn không?” Sở Lạc Duy đột nhiên hỏi, không phải cậu đố kỵ với anh trai, nhưng cũng có thể coi là đố kỵ.

Đố kỵ, cậu nghĩ là vậy đấy.

Bởi vì trong tiềm thức của Kiều Vi Nhã, anh trai cậu luôn luôn tốt hơn cậu.

Sở Vi khựng lại, nhìn bóng lưng có vẻ lạc lõng của Sở Lạc Duy.

Được rồi, lại bị Kiều Vi Nhã tổn thương rồi.

“Tính cách mỗi người không giống nhau. Anh trai đối xử với người khác hòa nhã, nhưng đấy là với người nhà thôi chứ thực ra anh ấy cũng không dễ sống chung lắm.” Sở Vi nói thật lòng. Người như Sở Lạc Ninh mới là khó sống chung nhất, bởi vì anh ấy khéo đưa đẩy, về cơ bản không thể tìm được cách nào lấy lòng hay tiếp cận, nhìn thì có vẻ gần, nhưng thực chất rất xa cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.