Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2897: Chương 2897: Giữa đồng có thiếu niên nhà ai [7]




Đám sinh viên trong nhà ăn đang ăn ngấu nghiến như hổ đói, cũng không còn khẩu vị như đám gà con lúc mới đến nữa, chỉ xem ai ăn nhanh, ai ăn nhiều.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất ngồi trong góc. Trước nay họ không gia nhập đám đông, hay nói cách khác, không ai muốn làm bạn với họ. Có một số người ngay từ đầu đã coi họ như kẻ địch. Có một số vẫn đang quan sát, có vẻ điều này sẽ ảnh hưởng tới quyết định làm bạn với họ hay không sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc.

“Em nói này, chị với Cố Tỉ Thành có quan hệ gì vậy, cứ liếc mắt đưa tình suốt.” Kiều Vi Nhã vừa ăn vừa nói.

Xung quanh có nữ sinh nhìn về phía họ.

“Ai liếc mắt đưa tình chứ, em không hiểu đâu, cái này gọi là giữa đồng có thiếu niên nhà ai, gió nhẹ thổi qua, xuân tình phơi phới đó.”

“Hề hề, chị là con châu chấu sau thu, bớt xuân tình đi.” Kiều Vi Nhã gõ gõ vào cái bát trước mặt cô, “Người yêu trên mạng của chị thế nào rồi?”

“Ồ, suýt quên mất.” Sở Lạc Nhất bỗng chốc khôi phục trạng thái bình thường, cô là người đã có bạn trai rồi mà, haizz, Cố Tỉ Thành đẹp trai phải làm sao đây?

Kiều Vi Nhã: “...”

Thích phải bà cô này đúng là xui xẻo thật.

Sau khi ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà ăn. Nghe nói tối nay có liên hoan, nhưng họ cũng không có ý định tới đó.

Đi xem những thứ ở trong đó, chẳng bằng họ đi dạo trong quân khu còn hơn.

Mà bên ngoài quân khu, ở quán rượu cách đó không xa, có hai quân nhân đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn màn hình tivi, uống rượu.

“Trước lúc em tới đây, dì có tới tìm em, anh định trốn như vậy cả đời à?” Sở Lạc Ninh vừa uống rượu vừa nói.

“Không có chuyện trốn với không trốn gì cả, anh ở bên này rất tốt.” Sở Húc Ninh nói xong, cụng ly với Sở Lạc Ninh, “Cậu thế nào rồi? Nghe bảo lúc trước bị lây bệnh truyền nhiễm, suýt chút nữa không qua nổi à.”

“Cũng đỡ rồi, chỉ còn lại vết thương ngoài da thôi.” Sở Lạc Ninh nói xong, ngẩng đầu nhìn tivi trong quán rượu, người trên màn hình chẳng phải ai khác mà chính là Sư Niệm.

Anh quay đầu lại, tiếp tục uống rượu, không làm phiền tới người đối diện.

Sở Húc Ninh nhanh chóng thu ánh mắt về, cầm cốc rượu lên, nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Uống rượu thôi.”

Sở Lạc Ninh không nói gì nữa, tiếp tục uống rượu cùng anh.

Trong lúc chè chén, Sở Húc Ninh bán một tin tức cho Sở Lạc Ninh, rằng có một cấp dưới của anh thích Bánh Bao Đậu.

“Ồ, ai mà có tinh thần thách thức thế, thích ngay con bé?” Sở Lạc Ninh hỏi.

“Cố Tỉ Thành, một đoàn trưởng cấp dưới của anh, lớn hơn các em một chút, năm nay hai mươi sáu.”

“Đoàn trưởng hai mươi sáu tuổi, cũng coi là một người trẻ tuổi có triển vọng nhỉ.” Sở Lạc Ninh tán thưởng người có tiềm năng trở thành em rể này.

Sở Húc Ninh gật đầu, thừa nhận lời anh nói.

“Còn chuyện liệt sĩ, bên các em định xử trí thế nào?”

Tâm trạng của Sở Lạc Ninh có chút thay đổi nhỏ, hai chiến hữu của anh cũng đã hy sinh rồi.

“Trợ cấp theo quy định, sau này, thay họ chăm sóc cho thân nhân thôi.” Ngoài những chuyện này ra, họ không thể làm chuyện nào khác nữa.

Uống rượu tới mười giờ hơn, lái xe của Sở Lạc Ninh tới đón anh về thành phố A, hai người mới tách ra.

Sở Húc Ninh từ chối một cảnh vệ có ý tốt muốn đỡ anh về, tự mình đi về quân doanh.

So với ban ngày, nhiệt độ của buổi tối đã giảm khá nhiều. Anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh quân đội đi giữa đêm tối có vẻ hơi lạnh.

Cô ấy sống rất tốt.

Vậy là được rồi.

Đối với Sư Niệm, anh cũng không nói rõ được tình cảm của mình với cô là gì, nhưng điều duy nhất anh biết rõ chính là cô đi theo anh sẽ không hạnh phúc, cho nên chuyện anh phải làm là cách cô thật xa.

“Lữ phó...” Sở Húc Ninh vừa đi tới cửa, bên trong đã có người chạy ào ra, “Xảy ra chuyện rồi, anh mau đi xem đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.