Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 840: Chương 840: Hận còn chẳng có sao có thể nói là yêu [4]




Thanh âm của Sở Ninh Dực cũng lạnh lẽo y như cái nhiệt độ băng giá trong không khí.

Viên Giai Di nghe giọng nói ấy truyền vào tai mà trái tim cô ta cũng trở nên lạnh ngắt.

Trên thế giời này trừ Thủy An Lạc thì sự kiên nhẫn của anh với bất cứ ai cũng đều có hạn cả!

Bên tai của cô ta là tiếng gã đàn ông kia đang rên rỉ vì đau đớn không thôi, trong không khí cũng nồng nặc mùi tanh của máu.

Đối với Viên Giai Di mà nói thì bất kể là gió rét hay tiếng kêu rên kia cũng đều là một sự hành hạ đối với cô ta.

Sở Ninh Dực nhìn gã đàn ông đã bị đánh đến thừa sống thiếu chết nhưng kiên quyết không chịu hé răng nửa lời.

“Lính đánh thuê!” Sở Ninh Dực hơi nhếch môi liếc nhìn gã đàn ông đã bê bết máu nằm rạp dưới đất: “Xem ra đúng là tôi đã coi thường cô thật rồi!” Sở Ninh Dực dứt lời, cánh tay của anh bất thình lình túm chặt lấy cổ của Viên Giai Di: “Viên Giai Di! Cô vẫn nghĩ rằng tôi sẽ không ra tay với cô có đúng không?”

Cổ bất ngờ bị bóp chặt, sắc mặt của Viên Giai Di dần dần nhuộm thành một màu tím ngắt.

“Ninh Dực, Ninh Dực, anh đã hứa với...”

“Đừng có nhắc đến thầy trước mặt tôi!” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói: “Có một đứa con gái như cô mới là bi kịch lớn nhất trong cuộc đời ông ấy!” Sở Ninh Dực nói xong lập tức lẳng cô ta xuống đất. Một chân của Sở Ninh Dực còn quét qua đôi chân của cô ta khiến cho hai cái chân đó phát ra một âm thanh giòn giã, khiến cô ta quỳ bệt xuống đất.

Viên Giai Di lớn tiếng hét lên, đôi chân vừa mới phẫu thuật xong của cô ta lúc này đã hoàn toàn gãy lìa.

Sở Ninh Dực nghe tiếng kêu thảm thiết của cô ta, anh chỉ lạnh nhạt cúi đầu nhìn Viên Giai Di đang đau đến toát mồ hôi đầm đìa: “Lúc trước, tôi cứ cho rằng cô đã nhận được bài học rồi, nhưng sự thật chứng minh tôi đã đánh giá quá cao năng lực nhận thức của cô!”

Viên Giai Di đã đau đến cực hạn, hai bàn tay bấu chặt vào tuyết lạnh thấu xương.

Có điều cái cảm giác đau đớn và rét lạnh này lại khiến cô ta lý trí hơn rất nhiều.

“Anh dựa vào đâu mà cho rằng là em?” Viên Giai Di run rẩy cố gắng thốt lên.

“Lúc Lạc Lạc nói thủ phạm là cô, tôi lại cảm thấy không phải là cô! Đáng tiếc, khi vừa trông thấy ông ta thì tôi đã có được câu trả lời của mình!” Việc anh gọi Viên Giai Di tới đây chẳng qua chỉ muốn làm một phép thử, chỉ không ngờ được rằng hung thủ thật sự là cô ta.

Viên Giai Di bỗng bật cười, nụ cười mang theo vẻ tuyệt vọng.

“Tại sao lại phải làm như vậy?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Vì em quá hiểu anh, mà với sự hiểu biết của anh về em thì chắc chắn anh sẽ không cho rằng em sẽ làm như vậy! Thế nên, nếu em chỉ có thể làm những chuyện mà anh không ngờ tới! Em muốn cho cả cái thành phố A này nhìn xem cô ta là loại đàn bà gì, sau đó còn có ảnh của cô ta với Mặc Lộ Túc, đáng tiếc, giờ đã không còn kịp rồi phải không?” Viên Giai Di cười ha hả, dường như cô ta đã đem toàn bộ cảm giác đau đớn ở hai chân dồn hết vào tiếng cười này.

Sở Ninh Dực siết chặt hai nắm tay: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, nếu không phải vì chuyện dịch bệnh lần này, có lẽ sẽ lại có những tấm ảnh nóng của cô ta và những gã đàn ông khác tràn ra, dù sao muốn bắt được cô ta cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.”

“Chát...”

Tiếng nói của Viên Giai Di đi kèm với tiếng tát giòn giã của Sở Ninh Dực khi tát thẳng vào mặt cô ta.

Một cái tát này của Sở Ninh Dực khiến Viên Giai Di ngã vào trong tuyết, nửa ngày sau cũng chưa bò dậy nổi.

Sở Ninh Dực đứng dậy nhìn ả đàn bà đang chật vật bò dưới đất: “Viên Giai Di! Từ trước tới nay tôi không đánh phụ nữ, nhưng riêng cô là một ngoại lệ!”

Lỗ tai của Viên Giai Di kêu ong ong, khóe miệng bị một cái tát này xé rách đến rớm máu.

“Tại sao, rốt cuộc con khốn đó tốt hơn em chỗ nào chứ!” Viên Giai Di tức giận thét lên mang theo cả nỗi tuyệt vọng cùng cực.

“Tôi không muốn đem cô ấy ra so sánh với cô, bởi vì cô không xứng!” Sở Ninh Dực trả lời, giọng nói hòa vào trong từng cơn gió rét quất thẳng vào màng nhĩ của cô ta.

Gió lạnh bắt đầu nổi lên, những cành cây khẳng khiu bị cơn gió lay động mà phát ra những âm thanh ghê rợn.

Sở Ninh Dực còn chẳng buồn thương hại ả đàn bà đang bò trên mặt đất: “Viên Giai Di, cô có thể sống mà rời khỏi đây hay không là tùy vào số mệnh của chính cô!” Sở Ninh Dực nói dứt lời lập tức xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.