Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2565: Chương 2565: Hành vi trả thù điên cuồng [5]




Tân Nhạc bước ra khỏi đồn cảnh sát, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có tuyết vương trên mặt cô, lạnh lẽo đến tận xương.

“Không ngờ cô lại tàn nhẫn được đến vậy đấy.” Thiếu Khanh đút hai tay trong túi quần, bóng tối che khuất vẻ mặt của anh ta, “Đây chính là con thỏ nóng lên cũng biết cắn người hả?”

“Không liên quan đến anh.” Tân Nhạc nói, bước qua mở cửa định bước lên xe.

“Tân Nhạc, con người Lộ Túc không biết biểu đạt tình cảm, nhưng trong lòng cậu ấy nhất định có cô.” Thiều Khanh trầm giọng nói.

Tân Nhạc quay đầu lại, vừa cầm tay nắm cửa xe vừa quay lại nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối, “Ba mươi năm qua, lúc anh ấy cần người thân nhất thì các người ở đâu? Lấy danh nghĩa không muốn quấy rầy anh ấy, nói thì chính nghĩa đường hoàng lắm, trước kia anh ấy không cần các người, giờ cũng sẽ không cần.” Tân Nhạc nói, cúi người lên xe.

Thiếu Khanh: “...”

Đúng là một quả ớt nhỏ.

Nhưng vậy cũng tốt, chí ít không cần lo lắng sau này em họ anh sẽ gặp chuyện gì. Tân Nhạc quay lại bệnh viện, vết thương của Mặc Lộ Túc đã được khâu lại, chuyển đến phòng bệnh, lúc này vẫn chưa tỉnh lại.

Còn Thủy An Lạc cũng đã biết chuyện của Tân Nhạc.

“Tân Nhạc...”

“Tôi biết bà định nói gì.” Tân Nhạc ngắt lời cô, “Nhưng tôi muốn đánh cược một lần.”

“Tân Nhạc, đứa bé không phải là thứ để đánh cược, hơn nữa trong thời kỳ phân tách đứa bé này đã hấp thụ một số lượng lớn thuốc an thần, không biết là...”

“An Lạc, bà cũng làm mẹ, đừng làm khó tôi có được không?” Tân Nhạc tiếp tục nói.

Thủy An Lạc không thốt lên lời, cuối cùng gật đầu: “Tự bà quyết định đi vậy.”

Bởi vì cô cũng là mẹ, cho nên có những lời đạo lý cô lại không thể nói ra miệng được.

Tân Nhạc đưa tay xoa bụng mình, không kìm được siết chặt tay. Cô muốn đánh cược một lần, đánh cược rằng ba tháng sau, con của cô có thể qua được cửa ải này.

“Nhưng tôi phải nhắc nhở bà, đứa nhỏ này có thể bị sinh non bất cứ lúc nào.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, “Tôi sẽ liên hệ với bác sĩ Triệu, bà ấy là bác sĩ có tiếng ở khoa Phụ sản, Mặc Thị bên này cũng có bác sĩ giỏi khoa Tâm thần, đến khi đó chờ đàn anh tỉnh lại, chúng ta cùng nghiên cứu được không.” Thủy An Lạc nói xong, vẫn muốn nói thêm.

“Mẹ cái con Trần Thiện Đồng thần kinh này nữa.”

Cuối cùng, Thủy An Lạc chỉ xổ ra một câu chửi thề.

Tân Nhạc quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh, “Thực ra cô ta cũng đã làm được một chuyện tốt, nếu không tôi và Mặc Lộ Túc còn chưa tiến đến bước này.”

“Bà về nghỉ ngơi đi, tối nay để tôi trong đàn anh cho.” Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, không kìm được nói.

Tân Nhạc lắc đầu, “Không sao đâu, ở bên cạnh anh ấy tôi mới yên tâm được. Bà và Sở tổng về đi, tôi không sao.” Tân Nhạc nói xong lại nắm chặt lấy tay của Thủy An Lạc, “Tôi sẽ không gục vào lúc này đâu, tuyệt đối không.”

Sở Ninh Dực vươn tay ôm lấy vai Thủy An Lạc, nói: “Đi thôi, anh đã tìm hộ sĩ đến trông chừng rồi.” Bảo vợ anh đi chăm sóc người đàn ông khác, đùa chắc, kể cả người đó có là em họ anh cũng không được!

Thủy An Lạc tuy vẫn không yên tâm nhưng đành gật đầu. Cô biết, vì con Tân Nhạc sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.

Sự biến thái của Trần Thiện Đồng hủy hoại Tân Nhạc, nhưng cũng tạo cho cô ấy một con người mới.

Sau khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi rồi, Tân Nhạc xoay người quay lại phòng bệnh, sắc mặt của Mặc Lộ Túc vẫn tái nhợt như trước, chân mày cũng nhíu chặt lại.

Tân Nhạc ngồi xuống giường, vươn tay vuốt ve vầng trán của anh, “Em sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy, nhất định sẽ không đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.