Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3238: Chương 3238: Hiểu rõ đảo kim cương [6]




Kiều Vi Nhã đặt bó hoa tươi trong tay lên trước ngôi mộ, nhìn dòng chữ được chính tay Phong Phong khắc từng nét lên bia, bên trong là di vật của ba mẹ anh, một người chết vì nghĩa lớn, một người chết vì tình yêu.

Còn Sở Lạc Duy lại đặt hoa tươi lên mộ của chú Hạng. Thực ra Phong Phong cũng hận chú Hạng đó, nếu không đã không sắp xếp mộ của chú Hạng ở đây.

Yêu suốt một đời cũng không có được người đó, đến cả khi chết rồi vẫn không thể nào có được, đây mới là sự trừng phạt lớn nhất dành cho một người, mà Phong Phong lại làm được điều đó.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Ông ấy là sư phụ của mẹ cậu, không có con cái gì sao?”

“Không biết.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói, sau đó đi về phía Kiều Vi Nhã, “Đi thôi.”

Kiều Vị Nhã: “...”

“Cậu làm sao thế hả, cậu đã tưởng niệm xong rồi ấy hả?” Kiều Vị Nhã tức giận, bất bình nói, “Cậu làm thế là bất kính với người chết đấy nhé.”

“Tôi không thấy cậu đang tưởng nhớ tưởng niệm gì hết, hơn nữa có khi bấy giờ ba người họ đang chơi đấu địa chủ rồi, còn cần cậu tưởng nhớ à?” Sở Lạc Duy nói, kéo cánh tay cô rời khỏi đó.

“Tôi phát hiện ra, con người cậu vô cùng nhạt nhẽo, làm sao cậu sống được tới khi trưởng thành vậy?” Kiều Vị Nhã bị cậu kéo đi, không cam tâm tình nguyện đi theo cậu.

“Trưởng thành ngay trước mắt cậu đó thôi, cậu không thấy à? Bị mù hả?” Sở Lạc Duy quay đầu tặng cho cô một ánh mắt “xem ra cậu bị mù thật” rồi tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này Kiều Vi Nhã bị chọc giận tới mức lồng ngực phập phồng. Tại sao cậu ta vẫn còn sống được nhỉ, rốt cuộc là vì sao chứ!

Trên đường Kiểu Vi Nhã và Sở Lạc Duy quay về nhà, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, ánh nắng chiều ở phía xa xa dần đậm màu hơn, nhìn từ góc độ của họ, không khác gì lửa trời đang phóng xuống đất.

Bên trong căn nhà nhỏ, Triệu Hân Hân đang nhoài ra cửa sổ nhìn cảnh hoàng hôn, toàn thân cô trong trạng thái ngẩn ngơ và sững sờ đến mức quên cả việc mở điện thoại, mà lúc này Sở Vi đã lối điện thoại ra ghi hình lại cảnh tượng kinh động lòng người này.

Kiều Vị Nhã và Sở Lạc Duy đứng trên bãi cát nhìn hoàng hôn ở bên đó, không ai buồn nhấc chân di chuyển trước.

Chỉ vì cảnh hoàng hôn ấy quá đẹp, quá tráng lệ, trước kia họ chưa từng thấy cảnh đẹp nào như thế cả.

Ở nơi bầu trời và ngọn núi tiếp giáp nhau, ánh đỏ cam như lửa cháy, gần như khiến toàn bộ nham thạch nóng chảy của mặt trời nghiêng về ngọn núi.

“Đẹp quá.” Kiều Vi Nha kinh ngạc thốt lên, chẳng trách vệ tinh lại tưởng nó là núi lửa phun trào trong mấy ngày liền. Cảnh đẹp như thế này thực sự có thể so với khung cảnh chấn động khi núi lửa phun trào, thậm chí còn đẹp hơn.

Thời gian hoàng hôn không kéo dài lâu, sau khi mặt trời khuất núi thì không còn nữa.

Sở Vi quay lại khung cảnh ấy, gửi cho Sở Ninh Dực rồi quay về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

Khi hoàng hôn kết thúc, Kiều Vị Nhã nhìn về phía người bên cạnh, “Tại sao trước kia chưa từng có hoàng hôn kiểu này, bấy giờ lại xuất hiện nhỉ?”

“Câu hỏi hay đấy.” Sở Lạc Duy cười mà như không, khóe miệng nhếch lên, sau đó cậu hỏi lại, “Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?”

Kiều Vi Nhã bị chọc tức đến mức nổi khùng lên bỏ đi, “Cậu đi chết đi, đi chết đi, cậu đừng sống nữa, lãng phí không khí.”

Sở Lạc Duy hừ một tiếng, theo Kiểu Vi Nha về nhà.

***

Thấm Tâm Viên, thành phố A.

Sở Ninh Dực không ngừng tua đi tua lại đoạn video mà Sở Vi gửi tới, cảnh hoàng hôn như thế này trước nay chưa từng có nhưng bây giờ lại xuất hiện, liên tiếp chứ không phải gián đoạn.

Bản thân nó đã có vấn đề rồi.

An Phong Dương ăn tối xong, đi qua đã thấy Sở Ninh Dực ngồi trước máy tính, nhìn màn hình mà ngây đơ ra, “Cậu bảo Lạc Lạc gọi tôi qua đây để nhìn cậu ngẩn người ra đó à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.