“Không phải, không phải, tao chỉ tò mò chút thôi không được hả?” Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng ngắt lời cô.
Thủy An Lạc ngồi bên mép giường, nhìn con trai đang nằm trong nôi ngủ say sưa. Cô đưa tay ra vuốt vuốt cái đầu nhỏ của thằng bé, “Tao cũng không biết gì nhiều về chuyện nhà Anh Xinh Trai đâu, nhưng vẫn xem là thân thiết với anh ấy.”
“Giới nhà giàu của thành phố A này chẳng phải cũng chỉ có thế thôi sao? Cùng là người trong giới mà mày lại không biết à?” Kiều Nhã Nguyễn có hơi sốt sắng.
“Tao cũng đâu nhất định phải biết hết đâu. Họ lớn hơn tao nhiều tuổi như thế, hồi còn bé tao toàn chơi với mấy đứa bằng tuổi thôi. Cho dù là cùng giới nhà giàu với nhau thì cũng có cách biệt về tuổi tác chứ?” Thủy An Lạc trợn mắt, “Hơn nữa Anh Xinh Trai cũng lớn hơn tao nhiều mà. Tao nhớ là anh ấy có một cô em gái nhỏ hơn anh ấy hai tuổi, cũng lớn hơn tao nhiều, thế nên tao cũng đâu thể chơi với bọn họ được.”
“Em gái?” Kiều Nhã Nguyễn bắt được từ khóa, cả người cô lại khẽ run lên.
“Đúng thế, hình như tên là An Kỳ Nhu thì phải.” Thủy An Lạc nghiêm túc nhớ lại, “Nhưng chị ấy cũng mất từ rất lâu rồi.” Thủy An Lạc thấy vui vui vì trí nhớ của mình cũng không tồi, còn nhớ được cái tên đó.
“Kỳ Nhu.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ lặp lại cái tên đó, hóa ra tên của người chị năm đó lại hay đến thế, giống y như con người chị ấy vậy.
Thủy An Lạc nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của Kiều Nhã Nguyễn, tim cô bỗng giật thót, “Lão Phật Gia, rốt cuộc mày làm sao thế? Mày đang ở đâu đấy? Giờ tao qua tìm mày luôn.” Thủy An Lạc không yên tâm nói.
“Tao không sao.” Kiều Nhã Nguyễn vội nói, “Mày có biết tại sao em gái anh ấy lại chết không?”
Thủy An Lạc cau mày, sao hôm nay cái con bé này toàn hỏi những chuyện quái lạ thế nhỉ.
“Chị Kỳ Nhu ấy hả? Tao cũng không rõ lắm, chỉ nhớ có một hôm lúc về nhà, trong khu nhà tao có nhiều người lắm, sau đó mẹ tao mới nói với tao là chị Kỳ Nhu hy sinh vì làm nhiệm vụ rồi. À, trước kia chị Kỳ Nhu là sinh viên của trường cảnh sát.” Thủy An Lạc sợ cô không hiểu nên giải thích, “Năm đó tao mới mười ba hay mười bốn tuổi gì đấy, quên rồi, hình như vẫn còn đang học cấp hai.”
Thủy An Lạc nói xong, vẫn không thấy Kiều Nhã Nguyễn ở đầu dây bên kia nói gì, không nhịn được liền hỏi: “Lão Phật Gia, mày còn đó không đấy?”
Kiều Nhã Nguyễn vội đưa tay lên lau nước mắt, “Không sao, không sao.”
Cô chỉ đang nghĩ đến chuyện năm đó thôi, hy sinh vì nhiệm vụ à, nói trắng ra thì chính là do mình đã hại chết chị ấy.
“Kiều Nhã Nguyễn, giờ mày đang ở đâu? Tao tới chỗ mày ngay đây. Mẹ nó, mày đừng có chạy lung tung đấy.” Thủy An Lạc càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó kỳ kỳ nên nói luôn.
“Lạc Lạc, tao không sao thật mà.” Kiều Nhã Nguyễn cố gắng kìm nén không để mình bật khóc.
“Mau báo địa điểm cho tao.” Thủy An Lạc lại càng thấy bất an hơn, cho nên giọng nói của cô cũng có phần mất kiên nhẫn.
“Ký túc xá.”
“Mày đợi đấy, một tiếng sau tao đến.” Thủy An Lạc nói rồi liền chạy thẳng vào phòng làm việc nói với Sở Ninh Dực một tiếng là cô đến trường, nói lát nữa anh tới trường tìm cô là được, sau đó liền chạy mất.
Sở Ninh Dực cau mày, nhìn Thủy An Lạc cầm điện thoại chạy mất, cô ấy đang nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn à?
Thủy An Lạc chạy thẳng đến trường. Lúc lên, Kiều Nhã Nguyễn bảo cô mang một két bia lên. Thủy An Lạc nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, cho nên cũng không phản đối mà xách một két bia lên phòng.
Thủy An Lạc đặt bia lên bàn, thở hồng hộc quay ra đóng cửa, quay lại dựa vào cửa phì phò nói, “Nói đi, hôm nay mà không nói rõ đầu đuôi cho tao biết, thì mày rất có lỗi với số bia mà chị đây mang lên đây cho mày đấy.”
Thủy An Lạc nói xong ngẩng lên liền nhìn thấy dáng vẻ đầu bù tóc rồi của Kiều Nhã Nguyễn, đầu tóc bù xù không nói, hai mắt còn sưng đỏ, miệng như thể là bị ai đó vùi dập.
Thủy An Lạc ngẩn ra, trong đầu hiện lên một đống tin tức 18+, cuống cuồng kéo lấy tay cô nàng mếu máo nói: “Lão Phật Gia, không lẽ mày bị người ta...”