Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1446: Chương 1446: Hôn lễ [12]




“Chỉ một câu?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt thì đã dính chặt vào cô gái đang đứng bên cạnh mình rồi.

Là yêu đến thế nào mới có thể từng giây từng phút đều chỉ có hình bóng cô trong ánh mắt.

Kiều Nhã Nguyễn cũng ngẩn ra, chưa kịp hiểu anh nói vậy là có ý gì đã gật đầu.

Sở Ninh Dực cúi nhìn Thủy An Lạc, âm thanh không lớn nhưng lại đủ để tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy được.

“Đời này còn dài, từ từ anh sẽ nói cho em nghe.”

...

Hôm nay hình như Sở Ninh Dực bị ai nhập rồi.

Lời đường mật cứ rót hết câu này tới câu khác, khiến người ta không biết nên chấp nhận đống thức ăn chó này thế nào nữa.

Thình thịch... thình thịch...

Người bị ngược thành quen, giờ bỗng lại được nghe mấy câu tình cảm thế này, cảm giác không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được.

Ít nhất hiện tại, tim cô cũng đập như sấm rền mất rồi.

Thủy An Lạc nghĩ, trên đời này, cũng chỉ có một mình Sở Ninh Dực mới có khả năng này, người khác, không thể làm được.

Kiều Nhã Nguyễn thầm phỉ nhổ, chắc hôm nay cô sẽ bị ngược nát bét rồi.

“Được rồi, được rồi, vụ ngược chó này cũng nên dừng lại ở đây thôi, giờ là giờ chúc rượu. À không, lên món.” An Phong Dương có vợ rồi mà vẫn còn bị táp nguyên đống thức ăn cho chó vào mặt.

Tên này bắt đầu biết nói năng ngọt ngào thế này từ bao giờ vậy?

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, khóe miệng cong cong đã bán đứng tâm trạng của cô lúc này.

Nhân viên phục vụ đưa rượu giao bôi lên. Sở Ninh Dực nhận lấy vắt tay qua tay cầm ly nước lọc của Thủy An Lạc.

Đây có lẽ là chuyện mà Thủy An Lạc cảm thấy bất mãn nhất trong buổi hôn lễ ngày hôm nay, vì uống rượu giao bôi nhưng cô lại không được uống rượu. Một ly có lẽ cũng chẳng sao nhưng cô vẫn bị Sở Ninh Dực cấm.

“Rượu giao bôi... Rượu giao bôi...” An Phong Dương lên tiếng, mọi người ở bên dưới cũng hô lên theo, bỗng chốc cả căn phòng đều rộn ràng cả lên.

Hai tay vòng qua nhau, ánh mắt của Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cũng đan vào nhau, rồi hai người từ từ bưng rượu đưa lên môi uống.

Vị cay xộc vào cổ họng, nhưng anh vẫn vui vẻ hưởng thụ.

Nước lọc tuy vô vị, nhưng cô vẫn thưởng thức như uống rượu ngon.

Uống rượu giao bôi xong, Sở Ninh Dực đặt ly lên khay.

“Cái anh uống là rượu, em uống là nước, Lạc Lạc, anh chỉ muốn nói với em rằng, cuộc sống này những gì cay đắng anh có thể chống đỡ cho em. Nhưng mấy chục năm tới trong tương lai, hai ta đều sẽ bên nhau ngày đêm, có lẽ sẽ có khi trống rỗng vô vị, nhưng lại cần em phải giữ gìn.”

Sở Ninh Dực lại bắt đầu tung thức ăn cho chó, không thèm để ý tới bộ dạng không còn gì luyến tiếc của những người bị đả kích xung quanh.

Thủy An Lạc: “...”

Hai mươi hai năm cuộc đời cô, cay đắng và trống trải trong tương lai, từng hành động của anh đều đang là lời tỏ tình của mình dành cho cô.

Một hôn lễ như thế này, ngoài cảm động ra, cô không còn cảm nhận được cảm giác gì khác nữa rồi.

Thủy An Lạc từ đầu tới cuối đều rất ít lên tiếng, nên việc rắc thức ăn cho chó đều là do Sở Ninh Dực làm cả.

Thế nên giờ phút này, Thủy An Lạc liền nắm chặt lấy tay Sở Ninh Dực, “Anh phụ trách ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình. Em phụ trách việc xinh đẹp như hoa trông coi nhà cửa cho anh, được không?”

Thủy An Lạc vừa dứt lời, tất cả đều câm bặt.

Kiều Nhã Nguyễn suýt chút nữa thì đạp thẳng cho cô một phát, hai người này hôm nay đủ rồi đấy nhé!

Đủ rồi đó!!!

Phong Phong nhìn dáng vẻ tức giận của Kiều Nhã Nguyễn, từ từ bước tới bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Răng Mềm, nếu em đồng ý...”

“Đừng có để chị đây chửi nhau với cưng, hôm nay tôi không muốn nói chuyện với anh.” Tất nhiên là Kiều Nhã Nguyễn biết anh ta muốn nói gì, thế nên cô mới vội vàng cắt ngang lời anh ta, vì cô không biết liệu mình có thể chống đỡ lại được sự tấn công của anh ta không nữa.

Phong Phong hơi ngẩn ra, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.