Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1610: Chương 1610: Janis [9]




Lão Bá tước ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng bên ngoài.

Dưới ánh đèn của chiếc xe, hai ông cháu mặt đối mặt.

Phong Phong đút hai tay vào túi quần nhìn ông lão đang ngồi trong chiếc xe kia, khóe miệng của anh khẽ cong lên, là người của A Sơ.

Lão Bá tước từ từ mở cửa xe ra rồi bước xuống đối diện với Phong Phong.

Gió dưới chân núi có chút lạnh lẽo, độ cong trên khóe miệng của Phong Phong lại mang theo chút giễu cợt của kẻ chiến thắng.

“Tiếc ghê, cuối cùng thì ông vẫn là người thua.” Phong Phong nhàn nhạt nói, giọng điệu nghe ra được mùi đắc ý: “Cô ấy đã theo Sư Hạ Dương đi rồi. Xem ra kế hoạch muốn cấm túc cô ấy để bắt cháu nhận thua không thực hiện được rồi.”

Sắc mặt của lão Bá tước sầm xuống, như thể ông ta có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

“Rốt cuộc là kẻ nào đã giúp cháu?” Lão Bá tước trầm giọng nói.

“Nghe nói là thần núi.” Phong Phong trả lời rồi từ từ tiến lại gần lão Bá tước: “Ông ngoại, lời hứa năm năm còn chưa tới sao bây giờ ông ngoại lại làm như vậy. Chẳng lẽ ông định thất hứa sao?” Phong Phong nói với cái giọng lạnh như băng.

“Phong Phong, hai năm, chỉ cần cháu kết hôn với Lisa thì coi như cháu đã được tự do rồi, mà Phong gia cũng có thể được giải phóng, như vậy có gì là không tốt?” Lão Bá tước tức giận nói: “Cháu cũng là người của Phong gia đấy!”

Phong Phong nhìn ông ngoại của mình đang kích động lại bật cười một cách đầy châm chọc.

“Người của Phong gia? Từ lâu cháu đã không còn là người của Phong gia nữa rồi.” Phong Phong trầm giọng nói.

“Cho dù là vì chuyện của mẹ cháu khiến cháu muốn cắt đứt với Phong gia, nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật cháu là người nhà họ Phong.” Lão Bá tước nói: “Trừ khi cháu không muốn trông thấy con bé đó nữa.”

Lão Bá tước nói với ánh mắt không có bất cứ cảm tình nào.

Thân thể của Phong Phong cứng ngắc. Anh nhìn lão Bá tước với ánh mắt cảnh cáo, hai tay cũng trở nên đau đớn, tê dại vì bị siết chặt lại.

“Ông làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao?” Phong Phong tức giận nói.

“Báo ứng là chuyện sau khi chết. Phong Phong, sự kiên nhẫn của ông có hạn! Cháu thắng được lần này nhưng không phải là cháu có thể thắng mãi được.” Lão Bá tước nói rồi nắm chặt lấy cửa xe: “Ông cho cháu thời gian một tháng cuối cùng. Nếu như cháu vẫn không nghĩ ra được đáp án thì ông sẽ quyết định giúp cháu.” Lão Bá tước nói rồi mở cửa lên xe, sau đó rời khỏi nơi này.

Một mình Phong Phong đứng trong bóng đêm, sắc mặt của anh cũng âm trầm y như màn đêm xung quanh vậy.

Anh biết trong tay lão Bá tước vẫn còn đang nắm một người cực kỳ quan trọng với anh ta, nhưng Phong Phong cho rằng nếu lão Bá tước dù chỉ còn một chút tính người thì đời này cũng không dùng người ấy để uy hiếp mình.

Nhưng cuối cùng vẫn là anh đã đánh giá ông ta quá cao rồi.

***

Tại tiệm vịt quay trong phố người Hoa, Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc ngồi một bên, Janis ngồi đối diện Thủy An Lạc.

“Vịt quay của thành phố A chỗ hai người là ngon có tiếng luôn, tôi cũng thích món này lắm.” Janis mỉm cười nói: “Cô có nắm chắc về cuộc thi lần này không?”

Thủy An Lạc nhún nhún vai: “Nắm chắc thì không, nhưng tôi cứ cố gắng là được rồi.”

“Lần nào cô cũng thế, nhưng lần nào cũng thắng hết!” Janis bật cười, sau đó nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Lần này Sở tổng cố ý đi cùng An tới tham dự cuộc thi sao?”

Sở Ninh Dực hời hợt gật đầu một cái.

“An, cô có thể tìm được một ông chồng như vậy quả đúng là rất có phúc đấy.” Janis tỏ ra ngưỡng mộ nói.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, nhìn miếng thịt được đặt trong bát của mình, “Phải, lấy anh ấy chính là phúc phận lớn nhất trong cuộc đời này của tôi.” Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn Sở Ninh Dực, cười đến say mê.

Sở Ninh Dực tỏ ra hất hài lòng với cái dáng vẻ mê trai này của cô. Anh vươn tay ra xoa đầu cô: “Mau ăn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.