Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3312: Chương 3312: Kết cục [10]




Thủy An Kiều nhìn vào mắt cô, vì sự căm hận lên đến đỉnh điểm nên cô ta không bị thôi miên. Nỗi căm hận của cô ta đã chiếm giữ hết toàn bộ lý trí, thế nên lúc này thôi miên không có tác dụng gì cả.

“Thủy An Lạc, mày là một con yêu quái, một con yêu quái nên chết từ lâu rồi.” Thủy An Kiều gào thét. Lúc này mép thủy tinh đã gần ngay sát mắt Thủy An Lạc, như thể một giây sau thôi là sẽ đâm ngay vào mắt cô.

Cùng lúc đó, Sở Ninh Dực đi tới cửa căn cứ bỗng dừng bước, ngoảnh lại nhìn về phía trực thăng.

“Làm sao thế?” An Phong Dương thấy anh đứng lại, không nhịn được hỏi.

“Cậu nhốt Thủy An Kiều trong kho hàng à?”

“Ừ, trói trong đó, không phải cậu cũng biết đấy sao?” An Phong Dương tò mò hỏi lại.

Sở Ninh Dực như nghĩ đến điều gì đó, lập tức hộc tốc chạy về phía trực thăng.

Thủy An Lạc lăn xuống khỏi giường, nhưng Thủy An Kiều đã điên rồi, cô ta vẫn bám sát Thủy An Lạc, dồn cô vào góc tường, rồi lại muốn đâm thủy tinh vào cổ cô.

Thủy An Kiều khỏe vô cùng, lúc này Thủy An Lạc gần như đã không thể chống đỡ được nữa.

Cổ tay Thủy An Lạc bị miếng thủy tinh rạch rách một vết nhỏ, máu bắt đầu chảy ra.

Khi Sở Ninh Dực và An Phong Dương quay về, phát hiện Thủy An Lạc đang bị tấn công bên trong. Sở Ninh Dực lập tức đẩy mạnh cửa ra nhưng phát hiện cửa đã bị khóa trái.

An Phong Dương cũng không khỏi giật mình, hai người này có thần giao cách cảm sao?

Thủy An Lạc nghiêng mặt qua trông thấy Sở Ninh Dực, nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, miếng thủy tinh đã đâm vào họng cô. Một cảm giác đau đớn xộc tới, Thủy An Lạc cố gắng hết sức không để thủy tinh găm vào thêm một mi-li-mét nào thêm nữa, sắc tím trong mắt cô cũng bắt đầu đậm dần.

Một tông, hai tông, hoặc có lẽ còn tím hơn nữa...

“Sở Ninh Dực không cứu được mày đâu, mày chết chắc rồi, Thủy An Lạc, mày chết là cái chắc rồi.” Thủy An Kiều gào lên, gân xanh cũng hiện rõ trên mu bàn tay.

“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực lớn tiếng gọi, anh huých thẳng vai vào cửa trực thăng để mở cửa ra.

“Gào...”

Một màu tím ngắt chợt lóe lên, xông thẳng lên trời, tiếng gầm rú của con rồng lớn vang vọng khắp toàn bộ ngọn núi.

Cả Sở Ninh Dực và An Phong Dương đều bị ánh sáng tím kia chặn bên ngoài. Một lúc lâu sau ánh sáng tím ấy mới hoàn toàn biến mất, còn Thủy An Lạc thì đang dựa vào tường ôm lấy cổ mình nhìn Thủy An Kiều bị bắn sang một bên đã không bò dậy nổi nữa.

Cùng lúc đó, những người đang định lẻn vào nội bộ quân địch ở Long gia cũng bị cảnh tượng này làm kinh sợ. Sau khi ánh sáng tím biến mất, tất cả đồng loạt nhìn về phía Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất giơ luôn hai tay lên: “Không phải em, không phải Đậu Nghiền đâu, em thề là nó không chui ra.”

“Mẹ đến rồi.” Sở Lạc Duy khẽ nói, ánh sáng tím vừa rồi rõ ràng kịch liệt hơn màu tím của Sở Lạc Nhất rất nhiều, kể cả tiếng gầm ấy cũng ghê hơn vài phần.

Cho nên, đây không phải là Đậu Nghiền.

Sở Lạc Nhất: “...”

Thế này có nghĩa là hai đời Long nữ đều đang ở đây, mà trọng điểm là... Sở Ninh Dực tới rồi!

Sở Ninh Dực tới rồi!

Ba bảo họ đánh trận mở đầu, giờ lại tới đây?!

Sở Lạc Duy cảm thấy cả lũ bị ông bô nhà mình chơi một vố lớn rồi.

Mà lúc này, họ đã đứng trước cửa nhà Bạch Hoành.

Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ chờ tới khi họ vào đến nơi gặp nguy hiểm rồi ba mới xuất hiện mất.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy người kia xuất hiện trước cửa, họ đã không còn khả năng rời khỏi đây nữa rồi.

Bạch Hoành mặc một bộ vest trắng, dưới ánh mặt trời trông càng giống Bạch Dạ Hàn hơn.

“Đợi các người suốt, còn tưởng các người sẽ không đến chứ.” Bạch Hoành mỉm cười nói, sau đó lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.