Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3303: Chương 3303: Kết cục [1]




Lúc đám Sở Húc Ninh chạy đến vẫn là ban đêm.

Do máy bay của đám Sở Húc Ninh lớn hơn cho nên Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất sang luôn bên này.

Cái bàn ở giữa tạm thời biến thành một bàn hội nghị nho nhỏ, vấn đề mọi người cũng đều biết đại khái rồi.

Sở Lạc Duy vẫn cảm thấy khó hiểu: “Là sai lầm của hội người già, sao lại bắt chúng ta tới đây?”

Kiều Vi Nhã quăng cho cậu một ánh mắt lạnh như băng.

Sở Lạc Duy không thèm chấp, còn Sở Vi cúi đầu cười, giữ im lặng.

Sở Húc Ninh ngồi ở vị trí chính giữa, ngón tay nhè nhẹ gõ lên bàn: “Hai người đã nhìn qua rồi, thấy thế nào?”

“Căn nhà đó ở phía sau nhà lớn của Long gia, vị trí tương đối phức tạp, xung quanh cũng có các sân nhỏ, không thể dùng cách tấn công phân tán, hơn nữa còn có mười mấy cái súng máy giữ cửa.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa nhìn tất cả mọi người xung quanh: “Hiện giờ chỉ có Nhất Nhất là có thể tự do ra vào tất cả các khu, thế nên chúng ta không có khả năng để chia nhau ra hành động.”

“Anh em với nhau mà cũng không được sao?” Kiều Vi Nhã khiếp sợ nói: “Cùng cha cùng mẹ mà!”

Kiều Vi Nhã nói xong, tất cả mọi người trở nên im lặng.

Sở Lạc Duy cười ha hả rồi liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã liền nói: “Ánh mắt cậu thế là sao hả?”

“Ánh mắt đang khinh bỉ cậu đấy, không nhận ra à?”

...

Cố Tỉ Thành ho nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Quan trọng là cái thứ Bạch Hoành dùng mực thủy tinh ở đảo Kim Cương để nghiên cứu mà mọi người từng nhắc tới ấy, giờ chúng đã bắt đầu sử dụng nó rồi, một cái gì đó dạng như tàng hình.”

Cố Tỉ Thành nói xong, khoang máy bay lại chìm vào yên lặng lần nữa.

“Vũ khí tàng hình?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi lại.

“Xem tình hình hiện tại thì đúng là như vậy.” Cố Tỉ Thành gật đầu nói: “Hơn nữa cái nhà kia không lớn, còn có một cái ngục nước, có một con đường bỏ hoang thông ra bên ngoài nối liền với một căn cứ bỏ hoang.”

Ngón tay của Sở Lạc Ninh gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, nghe Cố Tỉ Thành nói xong liền nói: “Nói cách khác tức là trong tay Bạch Hoành có một vũ khí trí mạng là vũ khí tàng hình, chưa kể hắn là thỏ khôn có ba hang, căn cứ bỏ hoang bên ngoài có lẽ mới chính là kho chứa của gã.”

“Có thể nói là như vậy.” Cố Tỉ Thành gật đầu.

Sở Húc Ninh đứng dậy, vẽ bản đồ địa hình lên tấm bảng sau lưng.

“Điều quan trọng nhất là chúng ta chỉ có một, hai... ba... bốn... bảy người! Mà dựa theo thống kê không trọn vẹn trước mắt thì trong tay Bạch Hoành lúc này có ít nhất ba nghìn người. Loại trừ bộ phận không có mặt tại Rome, một đấu một trăm là hoàn toàn có khả năng.” Cố Tỉ Thành lên tiếng nhắc nhở, mấu chốt là Sư Niệm không tới, khả năng bắn súng thần sầu của cô vào lúc này mới là then chốt.

Sở Lạc Nhất dựa vào bàn nhìn Cố Tỉ Thành: “Anh quên mất một điểm rồi, tất cả mọi người đều phải đi theo em. Như vậy có nghĩ là một khi đã gặp chuyện không may tức là chúng ta diệt toàn quân đó.”

Cố Tỉ Thành nhún vai, sự thực đúng là như vậy.

“Tôi đã từng giao thủ với Bạch Hoành kia, tôi thừa nhận thân thủ của hắn cực kỳ kinh khủng, trong thời gian ngắn tôi có thể đánh ngang tay với hắn nhưng đến cuối cùng người thua chắc chắn là tôi!” Cố Tỉ Thành tiếp tục nói ra một chuyện bất lợi nữa của bọn họ.

“Nếu đã như vậy còn đánh cái gì nữa?” Sở Lạc Duy cười khẩy một tiếng.

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh vợ à, sao tính tình của cậu khó ở quá vậy?

“Nếu như chúng ta có thể khống chế cuộc chiến diễn ra ở chỗ này vậy thì có thể loại trừ nguy cơ chúng ta bị diệt toàn quân.” Sở Húc Ninh chỉ vào vị trí hiện tại của Bạch Hoành, nói.

“Điều này quá khó! Trừ khi chúng ta có thể phá hủy toàn bộ mười mấy cái súng máy ngay từ lúc bắt đầu, hơn nữa chúng ta còn phải tránh được vũ khí tàng hình của hắn nữa.” Sở Lạc Ninh nhắc nhở.

Lời mà Cố Tỉ Thành muốn nói đã bị anh vợ nói ra mất rồi, cho nên anh nâng tay lên lại thả xuống. Nên mới nói đừng có làm việc chung với một đám người trâu chó, cơ bản là không đến phiên mình lên tiếng đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.