Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3322: Chương 3322: Kết cục [20]




“Trông cô già đến nỗi đáng thương.” Thủy An Lạc nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của cô ta, bỗng nói một câu, “Viên Giai Di, đây còn là cô gái từng đứng trên sân khấu trước kia sao?”

Viên Giai Di của trước đây là người mẫu nổi tiếng thế giới, đứng trên sân khấu luôn là ngôi sao chói mắt nhất, nhưng giờ thì sao, chỉ còn là một bà già lọm khọm.

Già cỗi đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.

“Ha ha ha ha... tôi đáng thương?” Viên Giai Di bật cười, nhìn Thủy An Lạc: “Tôi thành ra bộ dạng ngày hôm nay là do ai hại hả?” Cô ta bỗng gào lên, “Là anh ta đã không giữ lời. Anh ta đã làm trái lại lời anh hứa với ba tôi khi ấy.”

“Viên Giai Di, cô nói vậy là không đúng rồi.” Thủy An Lạc đặt hai tay lên vai Sở Ninh Dực, nhìn người đang chất vấn anh, “Người mà anh ấy hứa khi đó là sư phụ của anh ấy chứ không phải là một kẻ cầm thú tràn đầy tội nghiệt.”

Viên Giai Di siết chặt tay, nhìn chằm chằm Thủy An Lạc.

“Viên Giai Di, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, năm ấy sau khi cô ra nước ngoài có phải đã ở bên Bạch Dạ Hàn không?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Có quan trọng không?” Viên Giai Di nhìn Sở Ninh Dực, “Nếu như anh đã không thiết tha gì đến tôi nữa, vậy câu hỏi này còn quan trọng nữa không?”

“Nếu đã như vậy, tại sao Bạch Dạ Hàn còn giúp cô trở về bên tôi?” Tay Sở Ninh Dực đặt trên bàn hơi siết lại, “Hay nói cách khác thì ngay từ đầu tôi đã quá xem nhẹ cô rồi, thật ra cô đã sớm biết hết tất cả.”

Sở Ninh Dực vỗ mạnh một cái lên bàn, khiến cốc trên bàn bị nảy lên mấy cái.

Sở Lạc Nhất nghe thấy tiếng động này cũng run bắn cả người, cô chưa bao giờ thấy ba cô nổi giận đến thế.

Rõ ràng Thủy An Lạc cũng hơi sững ra, sự điềm tĩnh vừa rồi của anh Sở đâu? Sao tự dưng lại nổi điên lên thế?

Sở Ninh Dực đứng dậy nhìn Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn chỉ lộ ra một nửa người, “Các người đã sớm biết được thân phận của nhau nhưng lúc về thành phố A vẫn chơi trò vờ vịt chia bè chia phái. Tôi phải thấy vinh hạnh vì được cô yêu hay nên vỗ tay vì sự phóng khoáng của cậu ta đây?”

Sở Ninh Dực nói tới đây, cả người Viên Giai Di cũng bắt đầu run lên.

“Cô đang nghĩ gì? Nếu như cô có thể quay về bên tôi thì năm ấy sẽ vứt bỏ đứa trẻ này, còn nếu như không thể thì sẽ biến nó thành công cụ để trả thù phải không?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa chỉ tay về phía Bạch Hoành, “Viên Giai Di, các người được lắm.”

Cuối cùng Viên Giai Di cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực, “Anh có biết tại sao không? Sau khi mẹ anh đuổi tôi ra nước ngoài, một mình tôi ở Mỹ không có ai cả, chỉ có anh ấy, chỉ có một mình anh ấy ở bên tôi thôi!” Viên Giai Di gào lên, “Tôi thích anh là tôi sai sao? Là mẹ anh không chấp nhận tôi, vậy tại sao tôi lại không thể ở bên bạn của con trai bà ta chứ?”

Thủy An Lạc: “...”

Chị gái à, logic của chị bị sao vậy?

Logic thần kinh à!

Không ngờ còn kéo cả mẹ chồng cô vào, giỏi ghê!

“Tôi không hề có ý định vứt bỏ đứa nhỏ này. Tôi muốn đến khi chúng ta bên nhau rồi, tôi sẽ đưa nó về rồi nói với mẹ anh rằng, nhìn đi, tôi với con trai bà kết hôn rồi, nhưng đứa con tôi sinh ra lại không phải là con của anh ấy. Tôi muốn mẹ anh phải nếm thử cảm giác bị người khác vả vào mặt. Tôi muốn mẹ anh nếm trải cảm giác bị người ta chửi rủa sau lưng!” Viên Giai Di lớn tiếng gằn từng chữ, “Tôi thành ra thế này đều là lỗi của mẹ anh, là bà ta đã ép tôi!”

Quả đẩy tội này Thủy An Lạc cho cô ta điểm tuyệt đối, thương thay cho mẹ chồng ở thành phố A xa xôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.