Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3305: Chương 3305: Kết cục [2]




Sở Vi và Sở Lạc Nhất giữ im lặng, nơi đây có ba chuyên gia quân sự, cách họ bàn bạc cũng chuyên nghiệp hơn.

“Cho nên nhiệm vụ lần này chủ yếu là dàn súng máy và vũ khí tàng hình.” Sở Húc Ninh nói rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Sở Lạc Nhất nằm bò ra đó một hồi lại bắt đầu nghịch mấy cái cốc trên bàn.

“Này gái, tăng động đấy hả?” Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn vợ mình. Đúng là cô chẳng thể yên tĩnh được dù chỉ một lúc.

“Sao em cứ cảm thấy không đáng tin chút nào thế nhỉ?!” Sở Lạc Nhất đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ thẳng Kiều Vi Nhã: “Trẻ vị thành niên, mười tám tuổi, mười chín tuổi, hai mươi mốt tuổi, hai mươi sáu tuổi, anh Húc Ninh thì thôi đi!” Sở Lạc Nhất tự động loại trừ Sở Húc Ninh: “Một đội quân lông còn chưa mọc đủ đi một đấu một trăm? Sao mấy người không lên trời luôn đi?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.

Cố Tỉ Thành xoa đầu vợ nhà mình, cái lúc cô nói câu “anh thì thôi đi” thật là đáng yêu vô cùng.

“Có một cách đơn giản nhất, đánh rắn phải đánh dập đầu.” Sở Lạc Duy dứt khoát nói thẳng: “Tìm thẳng Viên Giai Di kia đi.”

“Cái bà già sống dai hơn gián đó á.” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt nói.

Sở Húc Ninh gật đầu: “Khi lấy ít địch nhiều thì quả thực biện pháp tốt nhất chính là đánh thẳng vào bên trong quân địch.”

***

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Sở Ninh Dực ngồi trên sofa trong phòng khách nheo mắt nhìn người bị đưa vào.

Thủy An Lạc cũng đang nhìn chằm chằm Thủy An Kiều. Mười mấy năm trôi qua khiến cô ta già hơn rất nhiều, cũng yên lặng hơn rất nhiều.

An Phong Dương đi tới ngồi xuống: “Sao đột nhiên lại mang cô ta đến đây? Cậu không nói chắc tôi cũng quên hẳn luôn sự tồn tại của người này ấy.”

Sở Ninh Dực đứng đó nhìn Thủy An Kiều từ đầu tới cuối không hề nhúc nhích: “Mấy năm nay cô giả vờ như vậy có mệt không?”

Thủy An Kiều khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô ta vẫn mê man, mịt mờ, thậm chí còn có chút tò mò.

Thủy An Lạc nhịn không được nhìn về phía Sở Ninh Dực, ngay cả An Phong Dương cũng nhìn về phía anh.

“Anh có ý gì vậy?” Thủy An Lạc dừng một chút, rồi nhìn về phía Thủy An Kiều.

Đột nhiên Thủy An Kiều bật cười, cười điên cuồng, cười đến mức cả phòng khách đều văng vẳng tiếng cười của cô ta.

Mãi đến khi Thủy An Kiều cười đến mệt mới ngã ngồi xuống đất: “Tao biết mà, tao biết mà, tao biết là mày đã sớm biết từ lâu rồi.”

Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực bằng ánh mắt khó hiểu.

“Tao không điên thì chắc chắn mày sẽ không bỏ qua cho tao. Sở Ninh Dực, mày sẽ không bỏ qua cho tao.” Thủy An Kiều gào thét như một kẻ điên: “Đám người chúng mày, nếu không đuổi cùng giết tuyệt chắc chắn sẽ không bao giờ chịu thôi!”

“Thủy An Kiều, cô nhìn cho rõ xem bây giờ ai mới là người không chịu thôi hả.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

“Mày đã biết là tao đang giả vờ thế tại sao mày còn để chúng nó đi chịu chết?” Thủy An Kiều không trả lời câu hỏi của Thủy An Lạc mà vẫn nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực: “Chắc chắn Viên Giai Di sẽ không bỏ qua cho bất cứ đứa nào hết, chắc chắn sẽ không!”

“Cô đã sớm biết Viên Giai Di còn sống.” Sở Ninh Dực nói rồi ngồi thẳng người lên: “Năm đó người mang con gái của cô đi chính là cô ta, để con gái cô thành một món vũ khí cũng là cô ta.”

“Vậy thì sao chứ? Chỉ cần có thể giết chết mày thì tao cũng không ngại biến con bé thành vũ khí đâu!” Trong mắt Thủy An Kiều tràn ngập hận ý: “Là tao đi tìm cô ta, là tao đưa con của tao cho cô ta, để đến một ngày có thể giết chết mày!”

“Thủy An Kiều! Đó là con gái của cô đấy!” Thủy An Lạc tức giận nói: “Cô mặc kệ để con gái mình trở thành một công cụ giết người như vậy hả?!”

“Tao đây chẳng phải cũng là một món công cụ đó sao? Vì sao tao không thể làm như vậy với con gái của tao?” Thủy An Kiều giễu cợt nói: “Sở Ninh Dực! Mày trăm tính ngàn tính nhưng không tính tới chuyện cô ta còn sống đúng không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.