Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2173: Chương 2173: Kết cục của hạ lăng




Phong Phong như thể đã nhẫn nhịn đến cực điểm, vội vàng đi tới đỡ cô ta dậy.

“Sao cô lại có được ký ức của Kỳ Nhu?” Phong Phong hỏi với cái giọng đã khản đặc.

“Em không biết, hoặc có lẽ, đây chính là cái được gọi là di chứng, lỗi ở đâu đó, một khi có được ký ức của nguyên chủ, những con quái vật như bọn em chắc chắn sẽ phải chết.” Hạ Lăng dựa vào vai Phong Phong, “Em biết, anh Ninh Dực và anh em có thể đối phó với bọn chúng, chuyện về người cải tạo gen họ cũng đã biết từ lâu rồi.”

“Nhu Nhu, Nhu Nhu...” Phong Phong giật mình, cô ấy nói gì cơ, đọc được ký ức của nguyên chủ?

Vậy có nghĩa là hiện tại cô ấy còn có được cả ký ức của An Kỳ Nhu!

Phong Phong ngồi dưới đất, chống đỡ người cô ta.

Khiếp sợ, sao anh có thể không khiếp sợ cho được, cô ta đang có cả phần ký ức của An Kỳ Nhu đấy!

“Lời xin lỗi anh nợ em, giờ hãy trả em đi.” Hạ Lăng mỉm cười, đưa tay vuốt ve má Phong Phong, “Con bé là một cô gái tốt, anh phải nhớ đối xử tốt với con bé nhé.”

“Nhu Nhu...” Phong Phong cúi đầu, tì trán lên trán cô ta, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi em.”

Ngón tay lạnh ngắt của Hạ Lăng đi chuyển trên má anh. Lúc Phong Phong đang định bế cô ta lên, cô ta lại khẽ nói: “Tới bên cửa sổ đi, anh vẫn chưa ngắm tuyết cùng em.”

Phong Phong gật đầu, ôm lấy cơ thể nhẹ bẫng của cô ta, mắt đã đỏ hoe.

Tuyết ngoài trời bay phấp phới, từng bông tuyết rơi xuống bệ cửa sổ.

Hạ Lăng giơ tay vẽ lên cửa sổ gương mặt của Phong Phong, hơi thở càng lúc càng yếu dần.

“Để anh đưa em tới bệnh viện.” Phong Phong nói rồi lại nắm lấy cổ tay cô ta, nhưng chỉ ngay một giây sau đó, cả người anh đều trở nên đờ đẫn.

Không có mạch, cô ấy không có mạch đập!

Hạ Lăng mỉm cười vì biết anh đã sờ thấy được gì.

“Em vốn không phải là con người mà.” Cô ta thở dài nói.

Phong Phong khẽ run lên, ôm chặt lấy người trong lòng.

“Em biết, cái thân phận Hạ Lăng này đã mang đến cho anh rất nhiều rắc rối, nhưng anh sẽ không trách em đâu phải không?” Hạ Lăng nói rồi lại thu tay lại.

“Em bắt đầu lấy được những ký ức đó từ lúc nào?” Giọng Phong Phong lúc này đã khản đặc.

“Tối hôm qua, lúc các anh bắt đầu hành động.” Hạ Lăng nói, mí mắt đã hơi trùng xuống.

“Để anh đưa em đi.” Anh nói.

Hạ Lăng lắc đầu, “Anh đưa em đi thì người bên căn cứ sẽ biết được chuyện các anh đã biết chuyện về người cải tạo gen. Em chết rồi, chúng sẽ không biết em đã từng có được ký ức của nguyên chủ. Đây chính là một cái thóp của người cải tạo gen, các anh biết điều đó chung quy sẽ tốt hơn nhiều so với việc để bọn chúng biết được.”

“Nhưng...”

Hạ Lăng nắm lấy tay anh, “Phong Phong, đây không phải là em, đây chỉ là một con quái vật được bọn chúng tạo ra mà thôi.”

Hạ Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có thể được nói chuyện với anh thêm lần nữa đã là kỳ tích không thể xảy ra rồi. Phong Phong, từ giờ trở đi anh không nợ em điều gì cả, từ trước đến giờ cũng vậy.” Hạ Lăng nói, tuyết ngoài trời lại càng rơi dày đặc hơn.

Có tiếng máy bay trực thăng ầm ầm truyền tới.

Tay Hạ Lăng đang nắm lấy cổ tay Phong Phong dần yếu sức. Cô ta nhắm mắt lại, như thể hòa lẫn với bông tuyết ngoài trời hóa thành một phong cảnh.

Hạ Lăng nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim không theo quy luật của Phong Phong, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Đừng nói chuyện này cho ba mẹ và anh trai em biết, em không muốn họ lại phải đau buồn thêm lần nữa.” Hạ Lăng khẽ nói, từng câu từng chữ như thể rút hết toàn bộ sức lực của cô ta.

Phong Phong cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Lăng.

“Anh mau đi đi.” Nói rồi, bàn tay cô ta từ từ trượt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.