Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2465: Chương 2465: Không buông bỏ được quá khứ thì gọi là tự làm khó chính mình [7]




Lúc Thủy An Lạc và mẹ con Tân Nhạc về, Thủy An Lạc liền nhìn Sở Ninh Dực. Anh đang chơi cờ vây với ba Tân Nhạc, nhìn bầu không khí có vẻ rất tốt.

Bánh Bao Đậu muốn anh chơi với bé, lại không muốn chơi xe tăng nên đang phá đám anh, không cho anh lắp ráp xe tăng cho tử tế.

Tân Dương cười ha hả, cậu thích Nhất Nhất quá đi mất thôi.

“Nhất Nhất, con tự chơi đi, đừng phá anh con nữa.” Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Đậu đang đá anh trai, nhíu mày nói.

“Anh không chơi với con, anh cứ tự chơi ấy, ghét chết được.” Bánh Bao Đậu tủi thân quay lại, như thể anh bé có lỗi với bé lắm không bằng.

Bánh Bao Rau ngẩng lên liếc nhìn Bánh Bao Đậu đang dẩu mỏ. Lúc ở nhà, lúc nào Bánh Bao Đậu cũng chơi với Tiểu Bất Điểm, có Tiểu Bất Điểm thì sẽ kéo được theo được Bánh Bao Rau dù nhóc không tình nguyện. Giờ không có Tiểu Bất Điểm ở đây Bánh Bao Đậu khó tránh khỏi có chút cô đơn.

Bánh Bao Rau cầm lấy búp bê của bé, chạm chạm vào chân em gái, “Này, chơi với em.”

“Oh yeah, em yêu anh nhất.” Bánh Bao Đậu lập tức quỳ luôn xuống thảm, nói cho anh trai biết cái này phải chơi thế nào.

“Lạc Duy nhà cháu nghe lời thật đấy, không giống một đứa nhỏ ba tuổi chút nào.” Mẹ Tân Nhạc cười nói, sau đó xách túi vào bếp.

“Mẹ à, IQ của thằng bé cao lắm đấy.” Tân Dương cũng không nhịn được phải lên tiếng, vừa rồi cậu hỏi thằng bé, không ngờ thằng bé đã chơi sudoku lên tới level cao nhất rồi, hơn nữa làm còn chưa tới một phút đã điền xong hết đáp án. Ít nhất thì thân là một học sinh xuất sắc như cậu cũng cảm thấy hoàn toàn bội phục rồi.

“Ngài Sở đây thông minh tuyệt đỉnh, con cái thông minh cũng là chuyện tất nhiên thôi.” Ba Tân Nhạc thêm một câu.

Sở Ninh Dực khẽ gật, từ tốn nói: “Không vội mà chú.”

Nếu không, anh cũng sẽ không thua.

Tất nhiên là ba Tân Nhạc hiểu ý anh, có điều ông không tiếp lời mà thôi.

Lúc này Thủy An Lạc đang ngồi bên cạnh Sở Ninh Dực, nghe thấy anh nói vậy, tim cô liền đập thịch một tiếng, anh Sở nói vậy là... nhận thua rồi à?

Đàm phán không thành công?

Sở Ninh Dực biết cô ngồi xuống cạnh mình nhưng không quay lại nhìn cô, mà chỉ nắm tay cô, tiếp tục nhìn bàn cờ, khẽ nói: “Tay lạnh thế, em không đeo găng à?” Tuy anh không nhìn cô, nhưng có thể nghe ra sự trách cứ trong câu nói này, một lời trách cứ ngọt ngào.

Lòng bàn tay anh nóng hôi hổi, chắc vì Thủy An Lạc đã quen với việc lúc hai người ở bên nhau không nắm tay thì sẽ ôm ấp nên cô cũng không có thái độ gì quá khác lạ cả.

Ánh mắt ba Tân Lạc thoáng lướt qua đôi tay đang nắm chặt của hai người. Bàn tay cô đang được tay Sở Ninh Dực nắm trọn, tư thế này rất tự nhiên, cứ như thể nó là một động tác vốn luôn tồn tại vậy.

Nhưng tiếc là dù Sở Ninh Dực có là một người đàn ông tốt đi chăng nữa thì điều đó cũng không có nghĩa là em họ anh cũng vậy, cho nên thế này không đủ để ba Tân Nhạc thay đổi suy nghĩ của mình.

Mẹ Tân Nhạc vừa bận bịu ở cửa phòng bếp vừa nói: “Nhìn thấy chưa, ba con hôm nay vu lắm đấy, lâu lắm rồi không thấy ông ấy chơi cờ rồi.”

“Em hiểu gì chứ, kỳ phùng địch thủ cũng thú vị mà, hai đứa trẻ này đều ngốc cả, mấy ông già dưới kia chỉ biết lười biếng, đánh cờ với mấy người như thế thà không đánh còn hơn.”

“Vâng, vâng, vâng, em không hiểu, hôm nay có ngài Sở ở đây, anh cứ chơi cho đã nghiện đi.” Mẹ Tân Nhạc cười nói rồi lại quay trở lại bếp.

Sở Ninh Dực khẽ cười, anh lại nhìn thế cờ rồi nói: “Tính cách chú đúng là giống hệt với những người say mê cờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.