Thủy An Lạc hơi giật mình, cô không nhịn được mà lườm anh một cái.
“Tôi...”
“Ninh Dực.”
Thủy An Lạc còn chưa kịp bước vào thì Lâm Thiến Thần chẳng biết từ đâu chui ra đẩy cô một cái rồi bước vào. Thủy An Lạc mất thăng bằng đập cả người vào cánh cửa, đau đến mức phải hít một hơi lạnh.
Sở Ninh Dực nhìn thấy cảnh đó thì chân mày hơi nhíu lại.
“Ninh Dực, cậu không sao chứ, Thanh Trần vừa bảo với mình là cậu tới bệnh viện! Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Thiến Thần vội vàng hỏi, trong giọng nói cũng mang theo mấy phần hốt hoảng.
Thủy An Lạc xoa xoa bả vai của mình, lại âm thầm phỉ nhổ lần nữa, mắt cô bị mù đấy à? Không thấy người bệnh là con trai của tôi sao? Muốn tỏ vẻ quan tâm cũng phải làm cho rõ đối tượng là ai đã chứ?
Sở Ninh Dực vẫn khẽ vỗ về lên thân hình nhỏ nhắn của con trai nhà mình: “Mình không sao, là Lạc Ninh tự nhiên phát sốt thôi.”
“Vậy à.” Lâm Thiến Thần bình tĩnh lại rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang nằm trong lòng Sở Ninh Dực. Cô ta vươn tay ra định kiểm tra thân thể cho Tiểu Bảo Bối.
“Đừng có đụng vào con trai tôi!” Thủy An Lạc đột nhiên gắt lên. Vì chuyện của Thủy Mặc Vân mà giờ cô có bóng ma tâm lý với tất cả những người có quan hệ với An Giai Tuệ, đặc biệt là ở những nơi như bệnh viện thế này.
Thủy An Lạc nhanh chóng đi tới ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng, ánh mắt còn mang theo vẻ đề phòng nhìn Lâm Thiến Thần.
Sở Ninh Dực cau mày: “Thủy An Lạc, em làm cái gì đấy?”
“Lạc Lạc, chị chỉ muốn xem tình hình của Lạc Ninh thôi, không có ý gì khác đâu.” Lâm Thiến Thần tỏ ra bất đắc dĩ nói, như thể Thủy An Lạc đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô ta vậy.
Thủy An Lạc ôm con trai, nhìn Lâm Thiến Thân đang diễn kịch một lượt từ trên xuống dưới: “Ngại quá, dù sao ba tôi cũng là bị dì chị làm hại đến mức bây giờ vẫn còn đang nằm trong viện nên bác sĩ Lâm cũng bị liên lụy theo rồi. Tôi thật sự không dám tin cô.”
“Lạc Lạc, sao em có thể nói như vậy hả? Thân là một bác sĩ chị vẫn phải có đạo đức nghề nghiệp của mình chứ.” Lâm Thiến Thần tức giận nói.
“Vậy thì xin lỗi nhé, tôi nghi oan cho chị rồi.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, nhưng trong giọng điệu thấm đẫm sự mỉa mai. Đạo đức nghề nghiệp? Hừ, từ khi cô ta để lộ tin tức bệnh nhân để hãm hại cô thì cô đã chẳng thấy chút đạo đức nghề nghiệp nào từ cô ta nữa rồi.
Lâm Thiến Thần tỏ vẻ như bị chọc cho phát cáu, khuôn ngực phập phồng lên xuống, cô ta quay lại nhìn Sở Ninh Dực: “Mình thấy tốt nhất là cậu nên về nhà dạy lại con bé xem thế nào là tôn sư trọng đạo đi, kể cả còn nhỏ đi chẳng nữa thì vẫn phải hiểu lý lẽ chứ!” Lâm Thiến Thần nói xong liền quay người đi thẳng.
Lúc cô ta đi tới cửa thì Thủy An Lạc bỗng nói: “Ê này, chân của Sở Ninh Dực bị nhiễm trùng đó, không phải cô đến thăm anh ta à?”
Sở Ninh Dực vẫn ngồi im trên giường nhìn Thủy An Lạc đang đắc ý, sao trước giờ anh lại không biết cô nhóc này lại thích chơi ác vậy nhỉ.
Lâm Thiến Thần siết chặt tay nhưng không quay lại mà sải bước đi thẳng.
“Hay lắm sao?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt lên tiếng: “Dù gì cô ấy vẫn là giáo viên hướng dẫn của em.”
Thủy An Lạc nhẹ nhàng đặt Tiểu Bảo Bối xuống, rồi lại cười mỉa nói: “Người nào đáng để tôi tôn trọng thì tự nhiên tôi sẽ tôn trọng, cơ mà cô ta không đáng!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nghếch nghếch cằm ra hiệu bảo Sở Ninh Dực ngồi yên đi.
“Thu lại mấy cái gai trên người em đi, không nhất thiết phải đâm cả tôi đâu.” Sở Ninh Dực ngồi trên giường nhìn Thủy An Lạc đang thay thuốc cho mình.
Thủy An Lạc cúi đầu im lặng, chỉ chuyên chú bôi thuốc băng lại vết thương cho anh.
Gai của cô là do bọn họ cho, giờ lại bảo cô thu lại, hừ, làm gì có chuyện đơn giản như vậy.