Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3036: Chương 3036: Không chờ nổi một giây sao? [4]




Sư Niệm trang điểm xong, điện thoại của cô vẫn không có động tĩnh gì. Cô đưa lại điện thoại cho Chị Tám với vẻ thất vọng, sau đó cùng Chị Tám đi ra ngoài.

Chị Tám nhận lấy điện thoại của cô, để trong túi cùng điện thoại của mình. Tất nhiên chị biết Sư Niệm đang nghĩ gì. Đến tận bây giờ Chị Tám vẫn còn trách Sở Húc Ninh. Chị không hiểu người đàn ông đó có gì tốt đẹp mà khiến Sư Niệm lưu luyến mãi không quên.

Trước khi bắt đầu ghi hình chương trình có một buổi gặp mặt không chính thức để cho các ngôi sao từ bốn phương trời gặp mặt nhau, tiến hành một cuộc phỏng vấn nhỏ, đến khi tuyên truyền cho chương trình sẽ dùng tới, mà quan trọng hơn là để đến khi ghi hình mọi người không tới mức gượng gạo quá.

Sau khi Sư Niệm bước vào, Chị Tám bỗng thấy điện thoại của Sư Niệm rung, vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình mà khựng lại, nhanh chóng bước vào kéo Sư Niệm đang chào hỏi với vài nữ diễn viên khác, “Điện thoại của chồng em.”

Sư Niệm vốn đang cười dịu dàng lập tức lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Sư Niệm đón lấy điện thoại, nhanh chóng chạy ra ngoài sau đó nhận cuộc gọi.

“Chị Tám, Triệu Tư Niệm nhà chị kết hôn thật đấy à, trước kia nghe nói cô ấy kết hôn tôi còn tưởng tin giả, cô ấy mới hai mươi thôi mà?” Ngôi sao hàng đầu Ngũ Vi cười cười hỏi.

“Ai bảo không phải chứ, có ngăn cũng không ngăn được.” Chị Tám cũng thở dài.

Sau khi ra ngoài, Sư Niệm nhận cuộc gọi, cô phấn khích nói, “A lô... Tút tút tút...” Nụ cười trên mặt Sư Niệm bỗng chốc cứng lại.

Mà ngay khoảnh khắc cúp máy, Sở Húc Ninh nghe thấy tiếng của cô, nhưng đã muộn, anh cứ tưởng lâu như vậy mà không bắt máy là vì cô không có thời gian, cho nên mới ngắt cuộc gọi, nhưng không ngờ vào giây cuối cùng mới nghe thấy tiếng của Sư Niệm. Sở Húc Ninh đang muốn gọi lại, cảnh vệ đã bước vào.

“Lữ đoàn trưởng, đến giờ rồi, nên đi thôi ạ.”

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, sau cùng anh thở dài, thôi thì đợi anh về rồi nói vậy.

Sở Húc Ninh đưa điện thoại cho Tiểu Lưu, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Tiểu Lưu nhìn điện thoại là biết ngay Lữ đoàn trưởng đang làm gì, muốn gọi điện thoại cho chị dâu đây mà.

Tiểu Lưu đang nghĩ ngợi, điện thoại đã vang lên lần nữa, Tiểu Lưu kêu lên, “Lữ đoàn trưởng, là chị dâu, chị dâu gọi.” Tiểu Lưu hét lên, nhanh chóng đuổi theo, tiếc rằng Sở Húc Ninh đã lên máy bay trực thăng rồi.

Tiểu Lưu cuống tới mức giậm chân, nhưng không thể bắt máy bay trực thăng dừng lại được, đành phải nhận cuộc gọi, “Alo, chị dâu, là em, em Tiểu Lưu ạ.”

Trong khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, Sư Niệm thực sự phấn khích, cho nên khi nghe thấy giọng Tiểu Lưu, cảm xúc của cô chợt trầm xuống, “Tiểu Lưu, hai người...”

“Chị dâu, chị gọi tới muộn mất rồi, Lữ đoàn trưởng vừa lên trực thăng đi chấp hành nhiệm vụ rồi.”

Bên cạnh Tiểu Lưu có tiếng máy bay trực thăng cất cánh, sự mất mát bỗng chốc bao phủ Sư Niệm. Anh phải đi nên mới gọi điện thoại cho cô, nhưng cô bắt máy chậm quá, anh cúp mất rồi.

“Ừm, tôi biết rồi, không sao đâu, khi nào anh ấy về thì cậu báo cho tôi biết với nhé.” Sư Niệm vẫn nói rất lịch sự, không thể trút giận lên đầu người khác được.

“Vâng, chị dâu không cần lo, Lữ đoàn trưởng giỏi lắm, không có việc gì được đâu.” Dường như Tiểu Lưu sợ Sư Niệm lo lắng nên mới nói thêm.

Sư Niệm nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, trong lòng không còn chút gợn sóng nào nữa.

Rốt cuộc tại sao mà anh ấy cúp máy nhanh như vậy nhỉ?

Không thể đợi cô thêm một giây sao?

Mười mấy năm đợi chờ của cô, vẫn không đổi được một giây sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.