Sở Ninh Dực tựa vào ghế, tỏ ý cho Thủy An Lạc nói.
Cô nhóc này tuy còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc quỷ quái, biết đâu lại có cách tốt hơn.
“Nếu Viên Giai Di tạm thời chưa đứng dậy được thì mọi người có thể tuyên truyền bằng ảnh trước, chờ thân thể Viên Giai Di khỏe lại rồi, mọi người có thể quay clip tuyên truyền sau. Hơn nữa chẳng phải dạo này Phong Ảnh đế đang rảnh háng lắm đấy sao? Có thể bảo anh ta gia nhập luôn.”
Thủy An Lạc ngấm ngầm nghĩ, ai bảo anh bắt nạt Lão Phật Gia nhà tôi, lần này cho anh xõa sang tận Provence quay quảng cáo luôn.
Sở Ninh Dực không có ý kiến gì với ý kiến của cô cả, đã thế anh còn lạnh lùng nói: “Con gái con đứa ăn nói phải ý tứ vào chứ, cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng được.” Anh muốn nói đến hai chữ mà Thủy An Lạc vừa nói ra ấy.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, quay đầu lại tiếp tục chơi với con trai, chấp nhận hay không thì là chuyện của bọn họ thôi.
Cố Thanh Trần gãi cằm nghĩ, “Cũng được đấy, giai đoạn đầu thì tuyên truyền bằng ảnh và clip tuyên truyền của Phong Tứ. Hậu kỳ sẽ để Viên Giai Di tới quay thực địa, em nghĩ với địa vị của Phong Tứ và Viên Giai Di trên sàn quốc tế thì lần tuyên truyền này chắc chắn sẽ thành công đấy.”
Cố Thanh Trần nói xong liền quay lại nhìn người đang ngồi trên sofa đằng sau, “Cô không giận à?”
Đó là Viên Giai Di - người mà trước kia cô hận đến nghiến răng nghiến lợi đấy.
Thủy An Lạc chớp đôi mắt to, “Cũng đâu còn giá trị chiến đấu gì đâu, hơn nữa chuyện có thể kiếm ra tiền thì tội gì tôi không làm?”
Cố Thanh Trần: “...”
Được rồi, phong thái kiêu ngạo này, hoàn toàn chính là cái kiểu gợi đòn của ông anh họ nhà cô.
Thảo nào người ta bảo, ấy ấy nhiều sẽ có tướng phu thê, chẳng những trông giống nhau, ngay cả cái tính cách gợi đòn này cũng chẳng khác nhau là mấy nữa.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, khá hài lòng với câu trả lời với Thủy An Lạc.
Còn Thủy An Lạc thì âm thầm nghĩ: Anh Sở của tôi còn chẳng biết chuyện cô ta đi phẫu thuật, tôi còn gì để lo lắng nữa chứ!
Sở Ninh Dực để Cố Thanh Trần xử lý chuyện này. Chờ Cố Thanh Trần ra ngoài rồi anh mới đứng dậy bước tới. Thủy An Lạc đang cầm tay Tiểu Bảo Bối gõ theo trình tự ABCD.
“Nó hiểu à?”
“Sao hiểu được? Chán quá thôi...” Thủy An Lạc ngẩng đầu cười ngây ngô, cô chán quá nên lôi con trai ra đùa ấy mà.
Khóe miệng Sở Ninh Dực giật giật, cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi siêu cấp ngu ngốc, tự dưng anh lại quên mất thú vui vớ vẩn này của cô vợ nhà mình.
“Anh cứ làm việc đi, em trông con chờ anh tan làm.” Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu cười tít mắt nhìn anh.
Sở Ninh Dực gật đầu, cúi xuống hôn lên môi cô, “Chờ anh, một tiếng nữa về.”
Gò má Thủy An Lạc đỏ bừng. Cô xấu hổ cúi đầu, nhưng giây tiếp theo đã bị Sở Ninh Dực vỗ một cái vào gáy, “Đừng giả bộ nữa, chẳng giống gì cả.”
Thủy An Lạc hộc máu, ngẩng đầu phóng một ánh mắt dữ tợn về phía anh, người ta xấu hổ thật đấy nhé!
“Quả nhiên nhìn thế này thoải mái hơn nhiều.” Sở Ninh Dực nói xong, xoay người tiếp tục làm việc.
Gương mặt cộng thêm ánh mắt dữ dằn của Thủy An Lạc trong nháy bỗng trở nên ngơ ngác, chẳng hiểu gì cả. Sở tổng à, anh bị chứng thèm ngược đãi có tổ chức đấy à?
***
Còn Kiều Nhã Nguyễn cho đến khi được đưa về tận dưới ký túc xá rồi vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, khó tin nhìn người đàn ông trước mặt.
“Không đánh được thì đừng ra vẻ, bị người ta đánh thành như vậy cũng không biết đường tự mình bôi thuốc à?” Giọng nói của anh ta lạnh lùng vô cùng.
Chút cảm động của Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng biến mất. Cô trừng mắt nhìn anh ta, nếu không phải tại anh ta thì cô đã đi bôi thuốc rồi đấy.
“Anh nói thật đấy à? Hôm nay không cần tôi đi làm trợ giảng cho anh nữa á?” Kiều Nhã Nguyễn chỉ để ý đến mỗi điều này.