Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc không mấy vui vẻ như trong dự đoán.
Thủy An Lạc cảm thấy Kiều Tuệ Hòa là một người rất khó hiểu, có thể bà ấy thực sự đến thăm cô, nhưng lại cố tỏ ra cái vẻ ta đây rất ghét bỏ cô, sau đó khiến mọi người cũng ghét cô theo.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc ngủ rồi mới bảo chú Sở ra ngoài mua cơm tối, không cần phải canh chừng nữa.
Vừa bước ra ngoài, anh đã nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi bên ngoài, Kiều Nhã Nguyễn thấy anh mới đứng đậy, nhanh chóng bước tới, “Lạc Lạc không sao chứ?”
“Không sao hết, cô cứ về trước đi, khi nào cô ấy tỉnh lại tôi sẽ báo cho cô biết.” Sở Ninh Dực vốn không định trả lời, nhưng nghĩ đến sự quan tâm của Thủy An Lạc dành cho cô, cuối cùng vẫn mở miệng.
Kiều Nhã Nguyễn thở hắt ra, “Tối nay Phong Phong không có lớp, tôi cũng không bận gì, chờ nó tỉnh rồi tôi sẽ đi.”
Sở Ninh Dực định nói gì đó, nhưng lại nhớ ra một chuyện nên lại nói: “Vậy được rồi.” Nói xong anh xoay người đi.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn tiếp tục ngồi chờ.
“Này, sao cô lại quan tâm cô ấy như vậy?” Phong Phong tựa ở góc tường, nhìn Kiều Nhã Nguyễn rõ ràng là đang cảm thấy rất tủi thân nhưng vẫn chọn ở lại, “Lẽ nào, cô thích phụ nữ à?”
“Sao anh không đi chết luôn đi.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mở miệng, ngẩng đầu phẫn nộ nhìn anh.
Cô thực sự không hiểu, thân là một Ảnh đế mà sao cả ngày từ sáng đến tối anh ta chỉ ở đây để độc mồm độc miệng với cô để làm cái gì vậy?
Phong Phong lại đứng dậy đến bên cạnh cô, mỉm cười nói: “Tôi mà chết, cô không đau lòng à?”
“Ha, anh mà chết tôi lập tức đi thắp hương bái Phật, cảm tạ ân đức của họ vì đã mang anh đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lại nhìn qua chỗ khác.
Phong Phong ngồi xuống bên cạnh cô: “Này, cô còn chưa nói cho tôi biết, tại sao lại tốt với Thủy An Lạc như vậy?”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, cười lạnh: “Không phải việc của anh.”
Phong Phong nhún vai, hai tay khoác lên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Nếu sợ Sở Ninh Dực như vậy sao vừa rồi còn đòi tới đây. Đừng chối vì vừa rồi rõ ràng cô đã run. Đối với cô, cô ta quan trọng đến thế cơ à? Cô ta chỉ là bạn thời đại học thôi mà.”
Kiều Nhã Nguyễn một lần nữa ném cho anh ta một cái trừng mắt, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay của mình, không buồn mở miệng nói chuyện với anh ta nữa.
Chú Sở mua cơm cho tất cả bọn họ, Phong Phong không ăn, chỉ nhìn Kiều Nhã Nguyễn ăn, trong lòng càng thấy cảm thấy tò mò về vấn đề này hơn.
Không lâu sau bữa tối, bóng đêm đã bao phủ cả bầu trời, thím Vu cũng đã từ khu resort về tới nơi. Bà phải lầm bầm mấy câu rồi mới chịu đón Tiểu Bảo Bối về.
Sau khi Tiểu Bảo Bối đi được một lúc, Sở Ninh Dực mới bước ra khỏi phòng, dặn chú Sở một câu gì đó rồi mới rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn thấy anh đi, hiếu kỳ đứng dậy nhìn người vẫn đang nằm ngủ bên trong, lại nhìn chú Sở: “Sao Sở tổng lại đi thế ạ?”
“À, Lão phu nhân bảo cậu ấy qua.” Chú Sở mở miệng giải thích.
Kiều Nhã Nguyễn vâng một tiếng, xoay người định trở lại chỗ ngồi.
“Bịch...”
Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn, “Sao vậy?”
Chú Sở nhanh chóng bước đến ngăn cản Kiều Nhã Nguyễn, bình tĩnh nói: “Chắc là phòng bên cạnh đấy.”
Trong phòng, Thủy An Lạc vừa xuống giường, do mất thăng bằng nên thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may thay lại được An Phong Dương vừa trèo từ cửa sổ vào đỡ lấy, nhưng vẫn phát ra một tiếng động lớn.
Thủy An Lạc ngừng thở, chỉ sợ người bên ngoài nghe thấy.
“Cẩn thận chứ.” An Phong Dương thấp giọng nói, chờ một lát không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài mới đỡ Thủy An Lạc đi vào phòng tắm.
“Ha ha, Anh Xinh Trai, tạo hình này của anh thật giống với mỹ nhân đấy.” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng.