Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3564: Chương 3564: Không tha thứ [10]




Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa mở miệng nói: “Con chẳng định thế nào cả.”

“Ý của mẹ con là, nếu còn muốn quay lại với nó thì mau thu dọn đồ đạc đi theo nó đi. Ba mẹ đã nuôi con mấy năm rồi, sao không biết tính toán gì hết thế?”

Thủy An Lạc nhìn về phía chồng mình, quả nhiên vẫn là chồng cô hiểu rõ cổ nhất.

Sở Lạc Nhất: “...”

Chắc chắn có được mẹ nhặt về.

“Con sẽ đưa tiền thuê nhà cho mẹ.” Sở Lạc Nhất phẫn hận nói.

Thủy An Lạc hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Con biết cái nhà này của bà con một tháng hết bao nhiêu tiền thuế không?”

“Ba... “

“Đắt lắm đấy.” Sở Ninh Dực gắp rau cho vợ mình, rất nghiêm túc nói một câu.

Sở Lạc Nhất bộp một tiếng đặt đũa xuống, “Ba mẹ chế con vướng víu chứ gì?”

“Biết là tốt, thế còn không nhanh nhanh mà bế con đi đi.” Thủy An Lạc đáp lại một câu.

Sở Lạc Nhất đứng dậy đi thẳng lên lầu, không muốn để ý đến hai vợ chồng này nữa.

Thủy An Lạc thấy Sở Lạc Nhất đi lên lầu, lại liếc chồng mình một cái, “Tính tình con gái anh giống hệt anh, kiểu căng chết được.”

“Dòng giống của anh, đương nhiên là phải giống rồi.” Sở Ninh Dực tự hào nói, bây giờ đến lượt con gái anh hành hạ người ta rồi, ít nhất thì anh vẫn cảm thấy hài lòng về điểm này.

Lúc Sở Lạc Nhất trở về phòng, Cố Tử Thành đang ngồi dưới đất, Tiểu Quỷ Quỷ vẫn quấn lấy anh. Cố Tử Thành nói gì cậu nhóc cũng kiên quyết nói một chữ “Không”, chỉ có một nguyên tắc, bá đá không được đi!

Còn lại thế nào cũng được!

“Ba phải đi công tác, như vậy mới mua được đồ chơi đẹp cho Tiểu Quỷ Quỷ.”

“Quỷ Quỷ không cần đồ chơi.”

“Xong việc ba sẽ quay lại thăm con và mẹ.”

“Không muốn bá bá đi đâu.”

Kế hoạch tẩy não thất bại.

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, đi vào ngồi xuống giường, không hề có ý định giúp đỡ chút nào, ai bảo tự dưng anh lại mò về.

Tiểu Quỷ Quỷ cố gượng qua cơn buồn ngủ đến mười rưỡi liền không trụ nổi nữa, nhưng tay vẫn túm chặt lấy ba không buông.

Cố Tử Thành ôm cậu nhóc đi ngủ, sau đó mới từ từ thả ra, lần này Tiểu Quỷ Quỷ giật mình một cái nhưng không tỉnh lại, Cố Tử Thành mới thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng đó.

“Mười hai giờ anh phải lên tàu rồi.”

“Không tiễn.” Sở Lạc Nhất nói, đứng thẳng dậy định đi rửa mặt.

Cố Tĩ Thành đột nhiên vươn tay kéo cô lại, “Bảo bối, em đừng như vậy nữa được không?”

Sở Lạc Nhất quay lại nhìn Cố Tử Thành, hơi nhếch môi: “Vậy anh nói xem tôi phải thế nào đây?”

Cố Tử Thành nghe Sở Lạc Nhất hỏi, muốn cô phải thế nào?

Anh cũng muốn biết, bây giờ bọn họ phải thế nào.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó mở miệng nói: “Gần đến giờ anh phải đi rồi đấy, còn không nhanh lên, chở tôi tiễn nữa à?”

“Em có tiễn không?” Cố Tử Thành đột nhiên mở miệng nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Móa...

Anh ta là con khỉ à, sao có thể thuận cảnh mà leo lên như thế được chứ.

“Cút...”

Tâm trạng của Cố Tí Thành cuối cùng cũng khá hơn đôi chút, cuối cùng cô cũng chịu nổi giận với anh rồi.

Cố Tử Thành rất nghe lời mà cút thật, chủ yếu là vì anh thực sự không có thời gian, anh phải đi thật rồi.

Anh đã cố gắng tận dụng hết thời gian cho hai mẹ con, giờ đi thẳng về quân đội sẽ phải vào họp luôn.

Sở Lạc Nhất tắm rửa xong quay lại phòng, nhìn con trai đang ngủ, sau đó mở máy tính ra, vào hòm thư liền nhìn thấy một email.

[Xin chào cô Sở.

Nhận được đơn apply của cô khiến chúng tôi rất kinh ngạc, cô Sở là bậc thầy vẽ tranh nổi danh quốc tế lại chịu đến trường học chúng tôi dạy học quả thực là gáo vàng múc giếng bùn, nhưng chúng tôi vẫn rất kích động trước quyết định này của cô. Nếu tiện, cuối tuần này cô Sở có thể đến nhận chức luôn.

Người gửi: Phòng Nhân sự Học viện Mỹ thuật quốc tế thành phố J]

Cuối cùng, vẫn phải đến thành phố J.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.