Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3555: Chương 3555: Không tha thứ [1]




Sau khi Triệu Hân Hân ngủ lại, Sở Vị nhận được điện thoại của Sở Lạc Duy báo rằng hai người kia đã chuẩn bị ra tay.

Sở Vi cẩn thận đứng dậy, đi ra sân thượng

“Chuyện kia đã điều tra xong rồi, năm đó quả thật Triệu Hân Hân đã trông thấy dáng vẻ của bọn chúng, mà mấy năm gần đây hai kẻ đó vẫn bị đuổi giết, bọn chúng bạn chạy trối chết rồi! Có vẻ như là trước đây từng bắt cóc một đứa con của một nhân vật tầm cỡ quan trọng nào đó cho nên hiện giờ đã bị truy nã quốc tế. Bọn chúng cho rằng Triệu Hân Hân đã bán tin tức của bọn chúng cho cảnh sát cho nên mới quyết định chiến đến cùng, thật ra chỉ là muốn kéo Triệu Hân Hân chết chung mà thôi.”

“Chỉ bằng hai kẻ đó thôi sao? Sở Vi bật cười một tiếng.

“Hình như chúng nghĩ vậy đấy!” Sở Lạc Duy nhàn nhạt đáp lại một câu, lời nói đầy ý khinh miệt.

“Tôi biết rồi, ngày mai bọn tôi sẽ về.” Sở Vi nói rồi cúp máy, nhìn cảnh vật bên ngoài.

Anh khẽ ngoảnh lại nhìn cô gái đang ngủ say kia, khóe miệng của anh khẽ cong lên. Đời này cái mà anh muốn nắm giữ không nhiều lắm, cho nên nếu như anh đã thích cái gì thì sẽ dùng cách vừa đọc vừa chuẩn lại nhanh để bắt lấy, bởi vì anh không thích chuyện ngoài ý muốn.

***

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Tiểu Quỷ Quỷ đang cầm súng lục nhỏ của mình chạy tới chạy lui trước cửa. Chú ngoài cửa mặc đồ giống hệt như bá bá của nhóc kia, nhưng sao mẹ nhóc lại không cho chú kia vào nhỉ.

Tiểu Quỷ Quỷ nhấc cái chân ngắn ngủn của mình đi tới đi lui, thi thoảng nhìn mẹ của mình một cái rồi lại nhìn chú kia một cái, thật kỳ quái, hai người họ chẳng chịu động đậy gì cả.

Tiểu Quỷ Quỷ quay đầu nhìn mẹ vẫn còn đang vẽ tranh, lại quay đầu nhìn Cố Tử Thành đang đứng nghiêm bên ngoài. Nhóc bỗng lạch bạch chạy đến bên cạnh Cố Tử Thành rồi cũng học theo tư thế đứng thẳng tắp của anh mà đứng đó.

Một lớn một nhỏ, người lớn mặc quân phục chỉnh tề. Đứa nhỏ mặc đồ thủy thủ còn đội cả mũ quả dưa cực kỳ đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta tan chảy.

Cố Tử Thành cúi đầu nhìn nhóc con bé xíu xiu kia. Anh lặng lẽ giơ tay ra giúp bé con này che nắng. Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu, toét miệng nở một nụ cười cực kỳ tươi, mấy cái răng nhỏ xíu đều tăm tắp.

Đây là con trai anh, giống anh y như đúc, lúc nhìn thấy ba sẽ chạy tới, sẽ gọi một tiếng ba.

Tiểu Quỷ Quỷ đứng một lát cũng cảm thấy nhàm chán. Nhóc lôi kéo Cố Tử Thành muốn anh chơi cùng với mình.

Có lẽ nhờ vào sự kỳ diệu của huyết thống cho nên Tiểu Quỷ Quỷ cũng không sợ anh, thậm chí còn có chút gần gũi, chỉ có điều lúc nhóc tỏ ra thân thiết với anh thì vẫn thấy hơi ngượng ngùng.

“Tiểu Quỷ Quỷ, quay lại đây...”

Tiểu Quỷ Quỷ còn chưa kịp lỗi người đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ gọi.

Cố Tử Thành hơi cứng người lại, nhìn Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi bỏ cái tay của mình ra. Anh nhanh chóng che đi sự mất mát sâu trong đáy mắt.

Tiểu Quỷ Quỷ giả vờ đáng thương ôm lấy đồ chơi của mình, chậm chạp bước từng bước quay vào nhà, tuy rằng Tiểu Quỷ Quỷ rất quậy nhưng cũng rất biết nghe lời mẹ.

“Mẹ...” Bàn tay nho nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ nắm lấy quần áo của Sở Lạc Nhất, một tay còn chỉ vào ai đó đang đứng bên ngoài: “Bá bá, bá bá...” Bé con chỉ biết nhận quần áo thôi.

Cố Tử Thành đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bé con vẫn đang chỉ về phía mình. Thằng bé đang gọi cái gì? Cố Tử Thành siết chặt nắm tay của mình, dưới chân khẽ cử động nhưng không dám bước lên một bước.

Đây là lần đầu tiên anh nghe được con trai mình gọi một tiếng ba, thế nhưng anh chỉ có thể đứng ở cửa nhìn Sở Lạc Nhất ôm lấy Tiểu Quỷ Quỷ rồi đứng dậy, sau đó xoay người đi lên lầu.

Cổ Tĩ Thành hé miệng muốn nói gì đó, nhưng mà di động của anh lại vang lên.

Bước chân của Sở Lạc Nhất khựng lại, nghe tiếng anh nhận máy, cô quay lại thấy ai kia vẫn đang đứng đó nghe điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.