Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3560: Chương 3560: Không tha thứ [6]




Nhưng mà kết hôn?

Giờ hai người họ thế này, không chia tay đã là rất khó rồi còn kết hôn cái gì?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy tên của mình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi đồ ăn. Nhóc nhìn người xung quanh như thể đang nói: Mọi người gọi gì con đấy? Sao không ai nói gì hết thế?

Kết hôn?

Sở Lạc Nhất bất giác cười nhạt, anh ấy lấy đâu ra thời gian chứ?

Chẳng phải lại muốn đi rồi đó sao?

Cho nên cái chuyện kết hôn này căn bản là không tồn tại đâu!

“Anh đã báo cáo rồi!” Cố Tử Thành đột nhiên nói, khi Sở Lạc Nhất được hai mươi tuổi anh đã lập tức báo cáo rồi, chẳng qua vẫn luôn giữ lại mà thôi.

Thế nên thật ra lúc này anh chỉ cần đi lấy giấy đăng ký luôn là được. Nhưng anh không dám nhắc tới, trên chiến trường thì giết người không chớp mắt nhưng về đến trước mặt vợ cũng chỉ là kẻ khúm núm, dạ vâng.

Sở Lạc Nhất không nóng không lạnh cười khẩy một tiếng. Anh đẹp trai kia lập tức bày tỏ không dám nói tiếp.

Mọi người nhìn cảnh tượng ảo diệu này, Triệu Hân Hân muốn nói anh chính là Lạc Thần đấy sao? Là người khiến người ta vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật đấy hả? Sao bây giờ lại không thấy lòng dạ can đảm đâu nữa rồi.

Anh đẹp trai nhà giàu tiếp tục chăm sóc cho con trai mình. Anh chỉ muốn nói không phải anh không có can đảm, chỉ là đang chột dạ thôi.

Hiện tại anh đã có thể hiểu tại sao ba anh đứng trước mẹ lại có thể nhát như vậy rồi, đơn giản là vì chột dạ cho nên không dám ngẩng đầu chứ sao.

Tiểu Quỷ Quỷ hài lòng vỗ cái bụng nhỏ của mình, cuối cùng cũng đã ăn no.

Cho nên cái đám người xung quanh có ăn hay không chẳng có liên quan gì đến nhóc hết.

“Bá bá, chơi, chơi...” Tiểu Quỷ Quỷ nói, sau đó bỏ xuống khỏi người Cố Tử Thành, còn muốn lôi anh đi.

“Này, Tiểu Quỷ Quỷ không định để cho bà bá ăn cơm sao?” Triệu Hân Hân nhìn thấy Tiểu Quỷ Quỷ chổng mông bò xuống khỏi người của Cố Tử Thành liền hỏi.

Ăn?

Tiểu Quỷ Quỷ hơi nghiêng nghiêng cái đầu của mình, cuối cùng vẫn lôi bá bá đi: “Mẹ ăn!”

Ý ở đây là mẹ ăn là được rồi, còn nhóc muốn chơi với ba cơ. Cố Tử Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được chơi đùa với con trai, dù sao qua hôm nay thì rất lâu sau mới có thể gặp lại mẹ con hai người được.

“Mọi người ăn trước đi! Tôi dẫn thằng bé ra ngoài chơi một lát!” Phía trên khách sạn có một sảnh chuyên để các trò chơi cho trẻ em chơi đùa.

Sau khi Cố Tử Thành ra ngoài, Sở Lạc Duy nhìn về phía Sở Lạc Nhất rồi nói: “Ý gì đây?”

“Chẳng có ý gì cả, con trai là con của anh ấy, chẳng lẽ em cứ phải giữ khư khư suốt sao?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa lấy một miếng đồ ăn, cô cũng không phải là người tự đi làm khó mình.

“Anh chỉ muốn em biết rằng đừng chịu thua nhanh như vậy, cái gì dễ đạt được quá sẽ không biết quý trọng!” Sở Lạc Duy nhắc nhở em gái của mình, nhất là khi Cố Tử Thành là người có tiền án như vậy.

Triệu Hân Hân cùng Kiều Vi Nhã liếc nhau một cái: “Thế quái nào tớ cứ có cảm giác bạn trai của cậu đang nói cậu không biết quý trọng thế nhỉ???”

“Đang nói cậu đó, được không hả? Bị bắt trong chớp nhoáng như vậy cậu thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?” Kiều Vị Nhã dứt khoát phản đòn.

Sở Lạc Duy: “...”

Hình như anh đã nói sai rồi.

Sở Lạc Nhất cười ha hả nhưng ánh mắt bất giác lại hướng ra phía bên ngoài.

Tha thứ cho Cố Tử Thành là một cửa ải mà cô không thể bước qua nổi. Cô không thể để bản thân mình chịu thiệt thòi như vậy được.

Thế nên chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho người đàn ông kia một cách đơn giản như vậy, tuyệt đối không.

Tiểu Quỷ Quỷ ngồi chồm hổm dưới đất, trông như như một quả bóng tròn xoe, trong bàn tay nho nhỏ còn nắm khẩu súng đồ chơi của mình, ý là nhóc đang mai phục đó.

Cố Tử Thành dở khóc dở cười. Ngồi xổm trong hành lang rồi nói đây là mai phục, chắc cũng chỉ có con trai anh làm mới có thể đáng yêu được thế này thôi.

Nhưng bên kia hành lang có người đi tới, Cố Tử Thành bế con trai đứng dậy, sau đó để nhóc ngả đầu lên vai mình, nhìn cô tiến lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.