Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2339: Chương 2339: Không xứng nói lời yêu [6]




Chỉ có điều khi Thủy An Lạc vừa bò lên được hai bậc thang lại đã bị Băng Tuyết bức xuống. Thủy An Lạc “ai da” một tiếng, giữ chặt lấy chiếc điều khiển lùi lại về sau, nhìn Lạc Hiên chặn ngay trước mặt cô ta, còn chú Hạng lúc này cũng đã trèo lên rồi.

“Lão Phật Gia, Lão Phật Gia đón lấy này.” Lúc thấy Kiều Nhã Nguyễn xuất hiện ở phía trên, cô liền ném mạnh ra ngoài ngay khi chú Hạng nhào tới.

Lúc này Bạch Dạ Hàn cũng đã đuổi kịp tới ngay phía trên. Hắn phi người qua chộp lấy điều khiển rồi lăn sang một bên.

Thủy An Lạc thầm chửi một câu, nhân cơ hội luống cuống bò lên. Chú Hạng cũng theo sát cô. Đám người ở bên dưới đánh nhau không nổi ắt cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lên trên này.

Kiều Nhã Nguyễn chẳng những không bắt được điều khiển mà còn bị Bạch Dạ Hàn lật người đá một cái, lúc này đang được Phong Phong đỡ nửa quỳ dưới đất.

Thủy An Lạc bò lên tới nơi liền trông thấy Bạch Dạ Hàn đang đứng thẳng dậy, “Má nó, Bạch Dạ Hàn, con mẹ nó sao anh vẫn chưa chết thế hả?”

“Cô chưa chết sao tôi dám chết được?” Bạch Dạ Hàn khẽ nhếch môi, chắc vì quần với đám Phong Phong quá lâu nên giờ quần áo của hắn xộc xệch, trên mặt cũng đầy vết thương.

Sau khi chú Hạng lên tới nơi, Bạch Dạ Hàn liền đưa điều khiển cho ông ta.Băng Tuyết và Hàng Giả cũng đều đã trở lại bên cạnh chú Hạng.

Hai bên đứng chống cự lẫn nhau. Thủy An Lạc đỡ Long Man Ngân tới. Ngăn cách ở giữa là hầm băng của Công chúa Delia.

Chú Hạng cầm điều khiển từ xa nhìn họ.

“Nhóc con, chú nói rồi, cháu không thắng nổi đâu.” Chú Hạng nhếch miệng, “Chỉ cần chú ấn xuống, bọn bọ đều sẽ phải chết.”

Thủy An Lạc đỡ Long Man Ngân, mặt Long Man Ngân tái nhợt nhưng cơ thể vẫn xem là ổn định. Thủy An Lạc không thể không nói, mẹ cô đúng là cái máy chiến đấu kinh người, sức chiến đấu của em trai cô cũng mạnh thật, đến thế này rồi mà cũng vẫn không sao.

Nhưng điều cô hiếu kỳ là không ngờ ba Lạc của cô tới giờ vẫn chưa hề xuất hiện.

Long Man Ngân khẽ thì thầm một câu gì đó vào tai Thủy An Lạc khiến cô trợn tròn mắt.

Long Man Ngân vỗ lên vai cô, nhìn chú Hạng nói, “Nhiều năm về trước, Công chúa Delia từng đề bạt ông với Lạc Vân, cho nên tôi cũng như được xem là từng nghe tới chuyện của ông.”

Chú Hạng nheo mắt lại nhìn Long Man Ngân, “Bà là Long Man Ngân?”

Long Man Ngân gật đầu, “Công chúa Delia vẫn luôn coi trọng ông. Nếu cô ấy biết ông thành ra cái bộ dạng này chắc chắn sẽ không vui đâu.”

“Khi nào tôi chết sẽ tới bồi tội với cô ấy, nhưng cũng phải kéo các người bồi táng theo nữa.” Chú Hạng không hề bị lay động.

Thủy An Lạc thầm chửi một tiếng, chú Hạng thế này đúng thuộc kiểu khó chơi rồi.

“Nhưng ông Hạng đây cảm thấy ông có khả năng ấy không?” Long Man Ngân cười từ tốn, giống như chính là Long Man Ngân mà Kiều Nhã Nguyễn từng thấy trước đây, mọi điều trên thế gian này đều không liên quan gì tới bà cả, bà chỉ là một tiên nhân bước ngang qua nhân gian mà thôi.

Chú Hạng nắm chặt chiếc điều khiển, “Chỉ cần tôi ấn xuống là xong.”

Long Man Ngân khẽ gật, “Phải, đó quả thật là thiết bị rất ghê gớm của ông, nhưng ông cứ thử xem.”

Long Man Ngân vừa dứt lời thì có hai bóng người cách đó không xa đi tới. Thủy An Lạc và những người khác quay lại nhìn. Người đi đầu là Lạc Vân, theo sau ông không phải ai khác mà chính là ba của Phong Phong - Phong Chính.

Chú Hạng thoáng sững sờ, ấn mạnh xuống công tắc trên điều khiển.

Lạc Vân đi tới bên cạnh Long Man Ngân, nắm lấy cánh tay bà rồi kiểm tra lại một lượt từ trên xuống, “Em không sao chứ?”

Long Man Ngân lắc đầu, Lạc Vân thấy bà không sao rồi mới quay ra nhìn Thủy An Lạc: “Sắc mặt tốt hơn nhiều rồi, xem ra chuyện cũng được giải quyết rồi.”

Lạc Vân quan tâm vợ và con gái của vợ xong mới ngẩng lên nhìn chú Hạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.