Thủy An Lạc vẫn nhìn về phía sau, ba cô nói là chuyện bên kia đã kết thúc rồi, nhân viên cũng đã rút lui, ba Lạc cũng đã chạy tới, tại sao ba cô còn chưa thấy đâu?
“Ba Lạc, ba của con đâu rồi?” Cuối cùng, khi những mâu thuẫn bên kia còn chưa giải quyết xong, Thủy An Lạc nhìn về phía Lạc Vân rồi hỏi.
Lạc Vân nhíu mày, rõ ràng là ông không muốn trả lời câu hỏi này.
Long Man Ngân cũng luôn nhìn về phía sau nhưng mãi vẫn không thấy Thủy Mặc Vân đâu cả.
Thủy An Lạc sững ra, nhỏ giọng hỏi: “Có phải là ba của con đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lạc Vân nhìn Thủy An Lạc, lại nhìn Long Man Ngân, đây là lần đầu tiên ông không muốn nói ra một việc gì đó.
Thủy An Lạc càng cảm thấy bất an hơn. Cô dứt khoát nắm lấy cổ tay của ông: “Có đúng là ba con đã xảy ra chuyện hay không? Ba con nói sau khi mọi chuyện xong xuôi thì ba con sẽ tới tìm con mà, ba chưa bao giờ lừa con cả! Có phải ông ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Lạc Lạc!” Lạc Vân nắm lấy cổ tay của cô: “Người cấy ký ức xảy ra chút vấn đề, ba của con vô tình bị cắn trúng! Trong môi trường nuôi cấy vì để ngăn ngừa người cải tạo gen bị biến chủng nên bọn họ đã đùng cách tẩm độc, thế nên hiện giờ ba con buộc phải cách ly một thời gian.”
Chân Thủy An Lạc như nhũn ra, may mà được Sở Ninh Dực đỡ lấy, nếu không e rằng cô đã ngã bệt xuống mặt đất rồi.
“Nhiễm độc?” Thủy An Lạc run rẩy nói.
“Chuyện không kinh khủng như con nghĩ đâu, chỉ cần cách ly tạm thời thôi!” Lạc Vân nhíu mày nói.
Long Man Ngân hơi cúi đầu, che đi toàn bộ nỗi lo của mình trong đáy mắt.
Mà ngay lúc này...
“Rầm rầm...” Một tiếng động lớn vang lên.
Thủy An Lạc lập tức quay đầu nhìn về phía bên kia, sức mạnh phá trời, những mảnh kim cương nát vụn bay khắp nơi, còn có một vật thể nhìn không ra hình dáng gì đang nương theo luồng sức mạnh kia mà bay lên bầu trời.
Nguồn năng lượng này tỏa ra cũng khiến những người xung quanh bị hất văng ngã xuống mặt đất.
Mãi đến khi chấn động cùng tiếng vang hoàn toàn biến mất, Sở Ninh Dực mới cẩn thận buông Thủy An Lạc ra rồi híp mắt nhìn ánh lửa xung quanh do cơn chấn động kia gây nên, và cả những mảnh kim cương vỡ tan khắp nơi.
Thủy An Lạc ho khan một hồi, rõ ràng cô đã bị cơn chấn động làm ảnh hưởng.
Tuy rằng Long Man Ngân đã được Lạc Vân bảo vệ chặt chẽ trong lòng nhưng vẫn bị ảnh hưởng một chút. Bà ôm lấy bụng của mình nhưng không nói cái gì.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực cũng đang nhìn cô.
Nơi đó là nơi chú Hạng cùng Phong Chính đang đánh nhau, vậy sau vụ nổ thì sao?
Kiều Nhã Nguyễn được Phong Phong ôm chặt, tai vẫn còn đang ù ù: “Đó là cái gì vậy?”
“Hẳn là lựu đạn còn sót lại từ lần trước, mọi người cẩn thận dưới chân mình một chút!” Phong Phong trầm giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía bên kia.
Lựu đạn?
Kiều Nhã Nguyễn cùng Thủy An Lạc nhìn nhau, nói như vậy tức là hai người kia đang đánh nhau nhưng giẫm phải lựu đạn, cho nên...
Cả hai người nhịn không được mà quay đầu nhìn phía bên kia một lần nữa, nhất thời cảm thấy trái tim ngừng đập.
Ba người dây dưa nhau cả một đời cứ như thế nổ tung đến mức thi thể cũng không còn.
Kiều Nhã Nguyễn nắm chặt lấy cánh tay của Phong Phong, nhưng mà Phong Phong hoàn toàn không tỏ vẻ đau lòng chút nào.
“Nổ tung?” Thủy An Lạc run lên, nói một cách không tin nổi, ngay cả động tác dưới chân của cô cũng trở nên luống cuống vài phần.
Thân thể của cô run lẩy bẩy, ánh mắt vẫn dính chặt vào biển lửa trước mặt, có lẽ do lúc này đang là ban ngày cho nên ánh lửa không quá mức rõ ràng, nhưng ngoại trừ kim cương sáng lấp lánh đến chói mắt dưới ánh mặt trời thì còn có... người!
Còn có thầy của cô.
Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực. Chú Hạng sống cả một đời chỉ vì Công chúa Delia, hiện giờ hai người họ cùng nhau nổ tung đến mức thây cũng không được toàn vẹn có được coi làm kết thúc tốt đẹp không?
Sở Ninh Dực kéo đầu cô vào lồng ngực của mình, thấp giọng nói: “Đừng nhìn nữa.”