Sở Ninh Dực nhíu mày, nhưng tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn nhiều. Dẫu sao thì sau chuyện kia anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ cô tỉnh lại thì nhất định phải nói rõ ràng với cô, Sở thiếu phu nhân tương lai chỉ có một mình cô mà thôi. Nhưng, nếu cô ngốc kia muốn bảo vệ lãnh thổ của mình mà anh lại không cho cô một cơ hội thể hiện thì liệu có phải có lỗi với cô quá không?
[Sở tổng, tiện thì hỏi thêm một câu nữa. Bạn gái cũ với cô bạn hồng nhan tri kỷ kia của anh là thế nào vậy hả?]
[Chỉ là bạn bè thôi.]
Nhìn mấy chữ Sở Ninh Dực nhắn lại thì Kiều Nhã Nguyễn mới chịu yên tâm được một chút. Cô vừa định nói tiếp gì đó nữa nhưng di động lại bị Phong Phong cướp lại.
“Đừng có làm quá rồi phản tác dụng, tình yêu không phải là tất cả đối với một người đâu. Hơn nữa đừng có nói mấy cái câu thừa thãi như kiểu không nên có bạn bè khác giới. Lúc Sở Ninh Dực quen với Viên Giai Di, Thủy An Lạc còn chưa sinh ra đâu. Chẳng lẽ cậu ấy phải vì một Thủy An Lạc mà bỏ rơi hết bạn bè của mình à?” Phong Phong cười nhạt nói.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cũng đã cúp máy không nói chuyện với Thủy An Lạc nữa, thấy Phong Phong mỉa mai như thế, cô lại dùng giọng điệu mỉa hơn để đốp lại: “Phong Ảnh đế đang đắc ý gì thế? Anh biết tôi muốn nói cái gì à?”
Phong Phong nghiến răng nhìn theo bóng Kiều Nhã Nguyễn đi về phòng ngủ, sao anh ta cứ dung túng cho con nhóc này thế nhỉ?
Viên Giai Di thấy Sở Ninh Dực mỉm cười, trong lòng liền có chút bất an. Cô ta không nhịn được hỏi: “Ai gửi tin nhắn thế?”
“Không có gì, một người bạn thôi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đặt di động lên bàn: “Chuyện bảo em tới phòng thiết kế làm việc, anh đã bảo A Thành sắp xếp hết rồi, tới lúc đó em có thể làm việc ở nhà luôn cũng được, không nhất thiết phải tới công ty đâu.”
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai chân như sắp tàn của Thủy An Lạc run lên, nhưng cô vẫn lết xuống nhà.
“A phù~” Tiểu Bảo Bối đã nguyên một ngày không thấy mẹ đâu, giờ liền kích động khua khoắng tay loạn cả lên.
Có lẽ vì tin nhắn của Kiều Nhã Nguyễn mà ánh mắt Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc lúc này có thêm mấy phần cưng chiều. Không phải anh không nghĩ tới trường hợp Thủy An Lạc sẽ hận anh sau chuyện kia, nhưng quả thực lại không hề nghĩ tới việc Thủy An Lạc sẽ lại muốn bảo vệ “lãnh thổ” của cô ấy.
Cảm giác được làm “lãnh thổ” của Thủy An Lạc thật ra... cũng không tệ lắm.
Viên Giai Di ngẩng lên nhìn, đây là lần đầu tiên cô ta tận mắt trông thấy Thủy An Lạc. Người thì không cao, mặt thì nhỏ nhắn tròn tròn, hoàn toàn không hợp với thẩm mỹ của cô ta và càng không hề hợp với gu thẩm mỹ của Sở Ninh Dực. Lần đầu tiên hai người ở bên nhau là vì gia tộc, còn lần thứ chắc là vì đứa trẻ kia.
Thím Vu núp trong bếp nghe được tiếng chuông cũng không bước ra. Bà cũng đã từng gặp qua Viên Giai Di nhưng mà không thích. Có thể nói không một ai trong Sở gia thích cô ta cả. Lão phu nhân không thích cô ta, phu nhân với lão gia cũng không thích, bởi vì trên người cô ta toát ra một cảm giác gì đó không an ổn.
Thủy An Lạc run lẩy bẩy đi xuống, chẳng thèm liếc Sở Ninh Dực lấy một cái, sau đó cô vươn tay bế Tiểu Bảo Bối lên rồi xoay người muốn rời khỏi đây.
Sở Ninh Dực liền nhíu mày lại, hình như không giống với kịch bản mà Kiều Nhã Nguyễn đưa cho anh thì phải. Sở Ninh Dực nhanh chóng đứng dậy kéo lấy cánh tay Thủy An Lạc rồi trầm giọng nói: “Em đi đâu đấy?”
Thủy An Lạc chỉ lạnh lùng nhìn anh: “Về nhà, không dám làm phiền Sở tổng và cô Viên đây nữa.”
Về nhà?
Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lông mày hơn, kịch bản đâu phải như vậy đâu.
Thủy An Lạc cười nhạt, cô biết thừa là Kiều Nhã Nguyễn cùng một giuộc với anh nên mới cố tình nói như vậy.
“Chắc cô Thủy hiểu nhầm rồi, tôi với Ninh Dực chỉ là bạn thôi.” Viên Giai Di mỉm cười, ra vẻ vừa khéo léo lại vừa phóng khoáng nói.