Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1012: Chương 1012: Kỳ nhu [4]




Phong Phong đang ở trong bếp dọn dẹp nhưng không ngờ lại nghe thấy một câu như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn làm con gái nuôi của An gia sao, điều này sao có thể?

Tiếng nói lạnh như băng của Phong Phong vang lên khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn anh ta.

An phu nhân nhíu mày: “Tiểu Phong, đây là quyết định của bác và bác trai!”

“Con không đồng ý!” Phong Phong tiếp tục nói, anh ta đùng đùng đi ra nắm lấy cổ tay của Kiều Nhã Nguyễn: “Cô cảm thấy mình xứng đáng sao?”

Cô xứng đáng sao?

Một câu nói như một cái tát bỏng rát giáng thẳng vào mặt cô, một câu này của anh ta còn đau hơn cả thật sự đánh thẳng lên mặt Kiều Nhã Nguyễn.

Hại chết người ta rồi lại còn định chiếm lấy ba mẹ yêu dấu của người ta, cô xứng sao?

“Phong Phong...!” An phu nhân tức giận quát lên.

Kiều Nhã Nguyễn cố gắng nhịn xuống cảm giác đau đớn như con tim bị cào xé này.

Đây chính là người đàn ông mà Kiều Nhã Nguyễn yêu say đắm.

“Cô xứng sao?” Phong Phong làm như không thấy sự tức giận của An phu nhân. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của cô cứ như muốn bẻ gãy nó ra.

“Buông tôi ra!” Kiều Nhã Nguyễn bị đau nên trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Nhưng dù Kiều Nhã Nguyễn có vùng vẫy thế nào, cô cũng không thoát khỏi sự kiềm giữ của Phong Phong.

“Là cô đã hại chết Kỳ Nhu, bây giờ cô còn định cướp mất cả ba mẹ của cô ấy nữa sao?” Phong Phong lớn tiếng hét lên, rõ ràng giờ phút này anh ta đã không thể khống chế nổi tâm tình của mình nữa rồi.

“Tôi không có!” Kiều Nhã Nguyễn cũng lớn tiếng phản bác lại. Cô đâu biết gì về chuyện này đâu chứ. Mà chính bản thân cô cũng không hề nghĩ được rằng, hai vợ chồng An gia lại muốn nhận cô làm con nuôi cơ mà.

Nếu như cô biết điều đó thì chắc chắn hôm nay cô sẽ không tới đây.

Bởi vì tình cảm này, cô không thể nhận được.

“Nếu không phải vì thế thì tại sao cô lại tới đây? Cô tới đây để giả mù sa mưa tranh thủ sự đồng tình sao?” Phong Phong càng nói càng như đánh mất lý trí.

Kiều Nhã Nguyễn không thoát khỏi sự kìm giữ của anh ta, cuối cùng cánh tay còn lại đột nhiên giơ lên rồi hung hăng tát một phát xuống mặt Phong Phong.

“Tôi không ngờ anh lại quá quắt như vậy!” Kiều Nhã Nguyễn lớn tiếng hét lên.

Bị chính người mình yêu nói mình một cách quá đáng như thế, Kiều Nhã Nguyễn cô còn biết làm thế nào đây?

“Là tôi hại chết chị Kỳ Nhu! Tôi chưa bao giờ chối bỏ điều đó cả!” Kiều Nhã Nguyễn nói, âm thanh đã khản đặc: “Là chị Kỳ Nhu bảo tôi rằng, phải học cho giỏi thì sau này lớn lên không chỉ làm người bắt trộm nữa! Vậy nên tôi đã cố gắng học thật giỏi. Anh nghĩ tại sao tội lại không dám tiếp xúc với các bệnh về tim hả? Bởi vì tôi sợ, tôi sợ sẽ có chị Kỳ Nhu thứ hai chết trong tay tôi!”

Kiều Nhã Nguyễn hét lên, thanh âm đau đớn cứ thế vang mãi trong căn nhà.

“Anh nghĩ tôi muốn sống lắm sao? Nếu có thể tôi thà người chết năm ấy là tôi đây này!” Khi Kiều Nhã Nguyễn thốt ra câu cuối cùng, dường như toàn bộ sức lực của cô lúc này đã cạn sạch.

“Nhưng mà cô vẫn sống đấy thôi! Còn cô ấy thì chết mất rồi, là bị chính cô hại chết!” Hai bàn tay của Phong Phong siết chặt lấy vai của Kiều Nhã Nguyễn, anh ta tức giận nói.

Bả vai của Kiều Nhã Nguyễn như sắp bị anh ta bóp nát, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân nhưng làm sao sánh được với nỗi đau trong tim.

Kiều Nhã Nguyễn khép mi lại, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, đúng vậy, cô còn sống, nhưng chị Kỳ Nhu thì đã chết mất rồi.

Đây chính là điều khiến Phong Phong hận cô nhất, cũng là điều khiến Kiều Nhã Nguyễn căm hận chính bản thân mình nhất.

“Nếu không vì cô xen vào việc của người khác thì Kỳ Như đã không chết, tôi cũng không biến thành cái bộ dạng như bây giờ, cô có biết không hả? Ngay trước ngày xảy ra chuyện hai chúng tôi vẫn đang lên kế hoạch xem khi nào thì kết hôn, cô có biết không?” Phong Phong cứ thế mà lắc mạnh vai cô.

Kiều Nhã Nguyễn vốn đã không đứng vững nổi nữa, lúc này lại càng giống chiếc lá rụng trong cơn gió rét, mỗi một cử động của cô đều chỉ có thể để mặt cho anh ta quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.