Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1507: Chương 1507: Kỹ thuật dìm người của ai giỏi hơn - Sư niệm [1]




Phong Phong không khỏi cười khổ nhìn cô nhóc tinh quái này, sau đó lùi lại bước qua bên kia mở cửa lên xe.

“Chú, cháu nói nghiêm túc mà, hồi trước cháu dạy cho chú cảnh vệ như thế đấy.” Tiểu Sư Niệm cuống lên, sao chú ấy lại không tin bé chứ?

“Vậy chú cảnh vệ của cháu có tìm được vợ không?” Phong Phong thuận theo lời của cô bé mà hỏi tiếp.

Tiểu Sư Niệm có chút sầu não, “Hình như không được ạ, nhưng đấy là bởi vì chú cảnh vệ quá ngốc.”

Lần này Phong Phong bật cười thật, bé con này thật đáng yêu, khác hẳn cái tên Sư Hạ Dương kia.

Phong Phong đưa Tiểu Sư Niệm trở về biệt thự, có điều vào lúc nhìn thấy chiếc xe đang đỗ ở bãi đậu xe, lông mày anh nhíu lại, sau đó xuống xe bước qua ôm Tiểu Sư Niệm xuống xe.

“Phong Phong.” Phong phu nhân vừa thấy anh ta liền vội vàng xuống xe chặn đường anh ta lại.

Mà cùng xuống xe, còn có cả vị công chúa Lisa kia nữa.

Công chúa Lisa cao chừng hơn một mét bảy, dáng người đẹp, mái tóc dài màu vàng hơi gợn sóng, mắt xanh, làn da trắng nõn trong đêm tối càng thêm rõ ràng.

“Phong Phong.” Công chúa Lisa cất tiếng, tiếng Trung nghe có hơi cứng nhắc những vẫn rất rõ ràng.

Phong Phong càng nhíu mày chặt hơn.

“Đây là con cái nhà ai?” Phong phu nhân bỗng lớn tiếng quát lên.

Tiểu Sư Niệm cả kinh giật mình một cái, vội vàng nép vào trong lòng Phong Phong.

Phong Phong vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Sư Niệm, “Phong phu nhân có chuyện gì à?”

“Mẹ hỏi con đứa bé này là của ai?” Phong phu nhân tỏ ra rất tức giận.

Công chúa Lisa bước tới, cũng nhìn đứa bé kia, có vẻ như đang hoài nghi chuyện gì đó.

“Là của ai thì có liên quan gì đến bà? Tôi và Phong phu nhân cũng đâu còn quan hệ gì nữa. Ở đây chúng tôi không chào đón bà.” Phong Phong thẳng thừng nói.

“Bà là ai thế, không được quát ba cháu.” Tiểu Sư Niệm ngẩng đầu, lảnh lót nói.

Phong Phong cúi đầu, hài lòng nhìn Tiểu Sư Niệm, đúng là một cô bé lanh lợi.

“Ba?” Phong phu nhân đột nhiên kêu lên thành tiếng, “Con hồ ly tinh kia quay về rồi đúng không, đây là đứa con hoang nó mang về?”

Qua ba năm, lời nói của Phong phu nhân vẫn khó nghe như trước.

Tiểu Sư Niệm nhíu lên cặp chân mày nhỏ lại, quay đầu lại nhìn Phong Phong: “Ba đây là mẹ ba à?”

“Không phải.” Phong Phong trầm giọng nói.

“Bà cố nội, bà là ai thế, tự nhiên nói người ta là con hoang là hành vi rất mất lịch sự. Hơn nữa bà cũng đâu phải mẹ của ba cháu, dựa vào đâu mà ở đây lớn tiếng vậy, đúng là không biết lịch sự gì cả. Mẹ cháu còn lâu mới là hồ ly tinh, mẹ cháu đẹp hơn hồ ly tinh nhiều.” Tiểu Sư Niệm nói một tràng, còn cố ý nhìn qua công chúa Lisa đang đứng bên cạnh một cái.

Công chúa Lisa hơi sững sờ, giống như thực sự bị ánh mắt của cô bé làm cho sợ hãi. Cô ta mà lại bị ánh mắt của một đứa bé hù dọa?

“Đồ con hoang, mày gọi ai là bà cố nội hả?” Phong phu nhân run rẩy nói.

“Bác ơi.” Công chúa Lisa vội kéo Phong phu nhân lại, mỉm cười thân thiện nhìn Tiểu Sư Niệm, “Bé con thật là đáng yêu, cháu tên là gì?”

“Ba, cô ấy nói như là quạ đen kêu ấy, con nghe không hiểu.” Tiểu Sư Niệm tỏ ra vô tội nói.

Phong Phong hài lòng xoa đầu Tiểu Sư Niệm: “Đã là quạ đen kêu thì chúng ta không nghe nữa.”

Sức chiến đấu của cô nhóc này còn mạnh hơn cả Kiều Nhã Nguyễn, anh thích cô bé này.

Công chúa Lisa tuy rằng không nói được tiếng Trung nhiều, nhưng nghe thì vẫn hiểu, cho nên sắc mặt cô ta nhất thời liền sầm cả xuống.

“Còn việc gì không?” Phong Phong thản nhiên nói.

Phong phu nhân tức đến không thở được, “Phong Phong, mẹ là mẹ ruột của con đấy.”

“Không hẳn vậy đâu.” Phong Phong thản nhiên nói, “Dù sao kiểu mẹ ruột như bà đúng là hiếm thấy thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.